Khi áp lực do khí thế của Chu Nguyên cùng Cát Ma va chạm đang tràn ngập khắp trong đại hạp cốc này thì tất cả mọi người đều bắt đầu không hẹn mà cùng chậm rãi lui lại.
Giờ khắc này, coi như là trước đây những người cao ngạo trong đội ngũ của Thánh tộc kia đều trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Bởi vì thực lực Chu Nguyên bày ra đã làm cho bọn họ không thể không bỏ đi sự ngạo mạn này.
Hai bên đều ăn ý không có để hai bên hỗn chiến, bởi vì bọn họ biết được một khi đại chiến xảy ra thì hai bên tất nhiên sẽ tổn thất thảm trọng, hai bên tạm thời đều không muốn trả một cái giá lớn như vậy vào lúc này, bởi vì cuối cùng nhất chỉ biết tiện nghi cho những đối thủ cạnh tranh khác.
Chính như năm Thiên của các tộc cũng có quan hệ cạnh tranh, bốn Thiên của Thánh tộc kia đồng dạng không phải là bền chắc như thùng sắt, trong bọn họ cũng tồn tại rất nhiều sự cạnh tranh.
Chỉ có điều người không cam lòng nhất không ai qua được Lý Hiên kia, mắt thấy đội ngũ của Thương Huyền Thiên này sẽ bị hắn tiêu diệt, ai biết đột nhiên lại có một kẻ xông tới làm chướng ngại vật
Lý Hiên chăm chú nhìn chằm chằm vào thân hình Chu Nguyên với ánh mắt âm trầm, ở chỗ sâu trong đôi mắt còn có thần sắc sợ hãi. Năm đó, lúc còn ở Thương Huyền Thiên, hắn vẫn luôn xì mũi coi thường đối với chuyện Chu Nguyên ép những người trong cùng thế hệ của Thánh Cung không ngóc đầu lên được. Hắn cảm thấy chỉ là những người như Khương Thái Thần kia quá phế vật mà thôi nhưng hiện khi hắn trực tiếp đối mặt với Chu Nguyên thì mới hiểu rõ được mấy người Khương Thái Thần là xui xẻo đến mức nào.
Ở vào cùng một cái thời đại với một nhân vật như vậy quả thực là bi ai.
Mà bi ai nhất chính là hiện tại hắn cũng bắt đầu thể nghiệm đến loại cảm giác này rồi.
- Người này vậy mà đã mạnh mẽ đến loại trình độ này rồi, thật sự là quá nguy hiểm. Chỉ có điều cũng may hiện tại Cát Ma sư huynh ra tay, dùng thực lực của huynh ấy, tất nhiên có thể trấn áp thằng chó này xuống dưới.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Hiên lại chuyển hướng nhìn về phía Cát Ma, sự kính sợ ở trong mắt càng đậm hơn, chỉ cần Cát Ma có thể trấn áp Chu Nguyên, như vậy sĩ khí của đội ngũ Thiên Uyên Vực và Thương Huyền Thiên bên này cũng sẽ tổn hao nhiều, lúc đó cục diện vẫn như trước có thể cứu vãn trở lại.
Sau khi đội ngũ hai bên đều đã rời khỏi chiến trường đại hạp cốc, vô số ánh mắt cũng mang theo thần sắc khẩn trương hội tụ ở phía trên cái kia hai đạo giằng co thân hình.
Ai cũng hiểu rõ chí có kết quả của trận chiến giữa hai người này mới có thể quyết định thắng bại của trận đối chọi này.
Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, thân hình Cát Ma chậm rãi bay lên trên không trung, hắn chân đạp hư không, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chẳng qua hiện nay trong mắt của hắn cũng không có sự khinh miệt như trước kia nữa, tuy rằng hắn vẫn cao ngạo vì thân phận Thánh tộc như trước. Hắn cũng hiểu rõ khi đối mặt với đối thủ ở loại cấp bậc này thì sự cao ngạo này cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
- Chu Nguyên Nguyên lão của Thiên Uyên Vực đúng không? Nếu như lúc này ngươi nguyện ý thối lui thì ta có thể làm chủ để cho ngươi mang đội ngũ của Thương Huyền Tông kia đi.
Cát Ma chậm rãi nói.
Lời vừa nói ra lập tức khiến cho đội ngũ của Thương Huyền Thiên xao động, đội ngũ của những thế lực không phải là Thương Huyền Tông kia đều lộ vẻ lo lắng, bọn họ không nghĩ tới Cát Ma một mực ngạo mạn vậy mà lại muốn lui ra phía sau một bước.
Chỉ có điều cũng may làm cho bọn họ buông lỏng một hơi chính là đối mặt với sự nhượng bộ của Cát Ma, Chu Nguyên chỉ là bình tĩnh lắc đầu.
- Người, ta muốn dẫn toàn bộ đi.
Giờ khắc này, toàn bộ người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên những thế lực khắp nơi kia đều tỏ ra cảm kích. Vào lúc này, chắc hẳn sự tôn sùng ở trong nội tâm của bọn họ đối với Chu Nguyên cũng đạt đến cực hạn, dù sao không phải là tất cả mọi người cũng có dũng khí nguyện ý bảo trụ bọn họ khi đối mặt với Thánh tộc.
Nghe được câu trả lời chắc chắn kia của Chu Nguyên, Cát Ma có chút tiếc hận lắc đầu:
- Nhân loại vẫn không biết điều như vậy.
- Đã như vậy thì ngươi hãy đi chết đi.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Cát Ma đột nhiên âm lãnh, chỉ thấy được trên đầu ngón tay của hắn có một giọt máu tươi chảy xuôi xuống, giọt máu tươi kia mang theo ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Sau đó, Cát Ma đưa tay nhanh chóng vẽ phác thảo ở trên hư không trước mặt, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn, là tạo thành một phù văn màu vàng cổ xưa.
Phù văn màu vàng vừa thành hình là đã nhanh chóng hóa thành một vệt sáng màu vàng bắn về phía đường vân dựng thẳng giữa mi tâm của Cát Ma.
- Khai Thánh Đồng!
Tiếng hét to của Cát Ma vang vọng giống như là sấm rền.
Rầm rầm!
Tại thời khắc này, toàn bộ nguyên khí trong trời đất tựa hồ cũng bạo động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt những người trong đội ngũ của Thánh tộc đang đứng phía sau Cát Ma kia đều lộ vẻ kính sợ. Bọn họ đưa mắt nhìn qua chỗ mi tâm của Cát Ma, Thánh Đồng, đó là tiêu chí rõ ràng nhất của Thánh tộc, mà chỉ có những người tu luyện huyết mạch của bản thân đến một loại cảnh giới rất mạnh thì mới có thể mở Thánh Đồng ra.
Mà Thánh Đồng này cũng có thể coi như là một trong những loại thần thông trời sinh của Thánh tộc, uy năng vô cùng mạnh mẽ.
Ở trong ánh mắt rung động của mọi người, đường văn dựng thẳng chỗ mi tâm của Cát Ma vào lúc này chậm rãi mở ra, phía dưới có một con mắt dựng thẳng lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Mà khi trông thấy cái con kia con mắt dựng thẳng, bất luận là người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên hay là Thiên Uyên Vực đều cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi đến mức không có cách nào để hình dung, một con mắt dựng thẳng kia không chứa bất luận cái tình cảm gì, tựa như là con mắt của Thần Linh vậy, lạnh lùng chăm chú nhìn chằm chằm vào hết thảy sinh linh, mà sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng hùng hồn đến mức tựa như là có thể hủy diệt bất cứ sinh linh gì.
Vào lúc này, nguyên khí trong trời đất cũng tựa như là đang sôi trào, rung chuyển.
Loại dị tượng này cũng làm cho mấy người Tần Liên đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Sức mạnh phải lớn đến cỡ nào mới có thể khiến cho trời đất xuất hiện dị tượng như vậy cơ chứ? !
Đối mặt với cảnh tượng này, ngay cả người rất tin tưởng Chu Nguyên như Tần Liên cũng sinh ra sự lo lắng, Cát Ma này cũng quá mạnh mẽ rồi, so với Vi Đà vừa rồi thì hiển nhiên là mạnh mẽ hơn không chỉ một cái cấp bậc!
Phía trên hư không, Cát Ma đứng chắp tay, hắn lạnh lùng chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:
- Có thể được kiến thức uy lực Thánh Đồng của Thánh tộc ta, ngươi chết cũng không tiếc rồi.
Ánh mắt của Chu Nguyên cũng dừng lại ở con mắt dựng thẳng giữa mi tâm của Cát Ma, khuôn mặt trở nên ngưng trọng. Hắn có thể mơ hồ trông thấy, ở trong con mắt dựng thẳng kia tựa hồ là có hai điểm sáng giống như là ngôi sao đang chậm rãi di động quanh con ngươi, cảnh tượng có chút quỷ dị.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện ở trong nội tâm của Chu Nguyên.
Thánh Đồng này phi thường đáng sợ.
Mà lúc này, sau khi lời nói của Cát Ma kia vừa dứt thì trời đất lập tức yên tĩnh trong mấy giây, ngay sau đó nguyên khí mênh mông điên cuồng chấn động, tụ lại về phía Cát Ma, đồng thời, hai điểm sáng giống như là ngôi sao trong con mắt dựng thẳng kia cũng sáng lên, khá chói mắt.
Tựa hồ là có tiếng thì thầm uy nghiêm của vị Thần Linh nào đó đang vang lên.
Ở chỗ khóe mắt của Cát Ma có tơ máu màu vàng chảy xuống, giống như là tạo thành một phù văn quỷ dị ở trên mặt, chỉ sau một cái chớp mắt, hắn đột nhiên kết ấn.
- Thánh Đồng: Chúng Sinh Tịch Diệt Quang!
Ông!
Khi ấn pháp vừa kết thành thì chỉ trong một cái chớp mắt kia, từ bên trong Thánh Đồng, một chùm tia sáng màu xám mãnh liệt bắn ra.
Khi chùm tia sáng màu xám kia vừa bắn ra thì trong một khắc này, toàn bộ bầu trời đều trở nên u ám, tựa như là hết thảy ánh sáng đều bị chùm tia sáng màu xám kia thôn phệ.
Ở những nơi mà nó đi qua, hết thảy mọi thứ đều hóa thành bụi phấn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực và Thương Huyền Thiên đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đòn tấn công có uy năng như thế quả thực mới nghe lần đầu.
Từng ánh mắt lo lắng, âm trầm, không xác định hội tụ ở trên người Chu Nguyên, bọn họ không biết, đối mặt với đòn tấn công khủng bố như thế này, Chu Nguyên đến tột cùng phải làm như thế nào để ngăn cản.
Mà ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Chu Nguyên cũng hít một hơi thật sâu, hai mắt của hắn khép hờ.
Trong Thần Phủ, quang ảnh hồ lô có trạng thái xen vào ở giữa thực chất cùng hư ảo kia bỗng nhúc nhích, ở trong đó một vệt sáng bảy màu cũng theo thời gian dần trôi qua mà trở nên sáng ngời, cuối cùng mãnh liệt bắn ra ngoài.
Chu Nguyên mở mắt ra, một tay của hắn dựng thẳng ở trước người, nói khẽ:
- Mời bảo bối hiện thân.
Ông!
Lời vừa dứt thì lập tức, từ trên đỉnh đầu của Chu Nguyên, một vệt sáng bảy màu đột nhiên xuất hiện và phóng lên trời.
Vệt sáng kia mặc dù nhỏ hẹp nhưng mà khi nó vừa xuất hiện thì màn đêm đang bao phủ trời đất lập tức bị chém vỡ ra đến.