Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1249 - Chương 1248: Ôn Chuyện (2)

Chưa xác định
Chương 1248: Ôn chuyện (2)

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Khanh Thiền chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nàng nói khẽ:

- Lúc này đây, thật đúng là đa tạ anh rồi.

Nàng hiểu rõ, nếu không phải là Chu Nguyên như thiên thần hạ phàm chạy đến cứu viện thì nàng bây giờ có lẽ đã mang theo đệ tử của Thương Huyền Tông chật vật chạy trối chết. Ở trong trường hợp đó không biết sẽ có bao nhiêu sư huynh đệ phải táng thân.

- Ta cũng là đệ tử của Thương Huyền Tông. . . Cũng may lúc trước, ta gặp được Thanh Ngư cùng Lục La nên mới biết được tình cảnh của mọi người, chỉ có điều ta vẫn là tới muộn đi một tí.

Chu Nguyên chậm rãi nói, hắn nhìn ra được, Thương Huyền Tông cũng không có thiếu đệ tử bị tử thương.

Sở Thanh vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên, nói:

- Đừng xoắn xuýt vào những chuyện này. Bọn họ chết ở chỗ này cũng là do người Đại sư huynh như ta làm không có tốt,không có quan hệ gì với cậu.

Chu Nguyên có thể trông thấy trên khuôn mặt của Sở Thanh ẩn tàng thần sắc bi thương, chỉ có điều vị Đại sư huynh xưa nay bại hoại này lúc này cũng thể hiện rõ năng lực xứng đáng với vị trí của hắn. Hơn nữa Chu Nguyên hiểu rõ, nếu không phải là Sở Thanh tại thời khắc gian nan nhất động thân đứng ra ngăn cơn sóng dữ thì hiện tại người trong đội ngũ của Thương Huyền Tông thậm chí cả Thương Huyền Thiên e rằng căn bản là đợi không được hắn đến cứu viện.

Chu Nguyên không có nhiều lời với đề tài này, ánh mắt xoay chuyển, sau đó nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở sau lưng Lý Khanh Thiền.

- Khổng Tuyên sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Chu Nguyên cười híp mắt nói.

Bóng người kia chính là Thánh Tử của Kiếm Lai Phong trong Thương Huyền Tông lúc trước, Khổng Tuyên.

Lúc trước, khi Chu Nguyên còn ở Thương Huyền Tông thì cũng không ít lần đã có xung đột với Khổng Tuyên, đương nhiên chuẩn xác mà nói là có xung đột với toàn bộ Kiếm Lai Phong, kể cả vị Linh Quân phong chủ kia của bọn họ.

Chỉ có điều những chuyện này chung quy lại cũng chỉ là một ít ân oán nho nhỏ mà thôi, Chu Nguyên cũng không để ở trong lòng. Dù sao, về sau, khi hắn từ Thương Huyền Tông chạy về Đại Chu Vương Triều, những trong những đệ tử Thương Huyền Tông bảo vệ hắn ven đường kia cũng có Khổng Tuyên suất lĩnh một nhóm đệ tử của Kiếm Lai Phong.

Vào lúc này, sắc mặt của Khổng Tuyên thoáng có chút mất tự nhiên, hắn có chút cứng ngắc gật đầu xem như bắt chuyện qua. Hắn cũng là người có chút ngạo khí, mà hiện tại Chu Nguyên lại chói mắt như thế, cho nên hắn cũng không biết mình nên đối mặt như thế nào.

Chu Nguyên cũng hiểu rõ tâm tình của hắn, cho nên chỉ là cười cười, ánh mắt vừa muốn dời đi chỗ khác, chợt nhìn thấy một làn sương mù bay lên, sau đó hắn có chút kinh ngạc nhìn thấy một nam tử trung niên tay cầm tẩu thuốc chân trần đi tới. Lúc này người sau cũng cười tủm tỉm nhìn về phía hắn.

- Mục Vô Cực sư thúc?

Chu Nguyên kinh ngạc lên tiếng.

Đối với vị này, hắn là có ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Năm đó, ở Thánh Tích Chi Địa chỗ Thương Mang đại lục, đúng là vị này đưa hắn tiến cử Thương Huyền Tông, theo ý nào đó mà nói thì Mục Vô Cực này có thể xem như là người dẫn đường của hắn.

- Hắc hắc, cậu còn nhớ rõ ta à?

Mục Vô Cực nhếch miệng cười.

Chu Nguyên cười nói:

- Năm đó nếu không có sư thúc dẫn dắt, sao có được Chu Nguyên của hiện tại?

Mục Vô Cực cảm khái nói:

- Nếu ta năm đó không có dẫn cậu tiến tông môn thì e rằng hiện tại toàn bộ Thiên Dương Cảnh của Thương Huyền Tông ta đã phải chết rồi.

Hắn nhìn qua Chu Nguyên, khói xanh bên trong tẩu thuốc lượn lờ, hắn khẽ cười một tiếng, nói:

- Chu Nguyên, cậu có thể có được thành tựu ngày hiện tại vẫn là dựa vào chính bản thân cậu. Năm đó ta có thể may mắn dẫn tiến cậu vào Thương Huyền Tông, có lẽ cũng coi là thành tựu lớn nhất đời này của ta.

Thần sắc trên mặt Chu Nguyên chân thành:

- Nếu như không có Thương Huyền Tông, tự nhiên cũng không có ta đây của hiện tại.

Dùng địa vị hiện tại của hắn lại quay đầu xem Thương Huyền Tông, có lẽ thực lực chỉnh thể của Thương Huyền Tông còn không sánh bằng Thiên Uyên Vực, nhưng Chu Nguyên cũng hiểu được, năm đó ở Thương Huyền Thiên kia, nếu không phải là Thương Huyền Tông cho hắn rất nhiều ủng hộ thì có lẽ ngay cả cơ hội báo thù cho Đại Chu, diệt sát Võ Vương hắn cũng không có, dù sao, ở sau lưng Võ Hoàng kia còn có Thánh Cung.

Mà khi Chu Nguyên cùng mấy người Sở Thanh ôn chuyện thì mấy đội trưởng khác của Thương Huyền Thiên cũng mang theo đội ngũ đi đến bên này.

Bách Hoa Tiên Cung, Vấn Kiếm Tông, Thiên Quỷ Phủ, Bắc Minh Trấn Long Điện. . .

Đội trưởng của bốn Đại Thánh Tông đều biểu đạt lòng biết ơn với Chu Nguyên.

Chu Nguyên đáp lại từng người, sau đó nhìn về vài bóng người quen thuộc phía sau bọn họ, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

- Không nghĩ tới chúng ta lần nữa gặp mặt vậy mà sẽ là ở chỗ này.

Ngoại trừ trước đây nhìn thấy qua Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La, lúc này ba người Lý Thuần Quân, Ninh Chiến, Chân Hư cũng ở đây.

Lúc trước, những tiểu đồng bọn cùng nhau ly khai Thương Mang đại lục tiến về Thánh Châu, coi như là ở chỗ này lần nữa tề tụ rồi.

- Hiện tại hẳn là ngay cả một cái chân của cậu, ta đều đánh không lại rồi.

Ninh Chiến có chút tiếc hận nói. Mặc dù là người hiếu chiến như hắn cũng hiểu rõ, hiện tại, chênh lệch giữa hắn cùng Chu Nguyên là quá lớn, luận bàn cũng không khác gì hắn bị hành hạ rồi.

Chân Hư vẫn âm lãnh trước sau như một, hắn chỉ là nhẹ nhàng gật đầu đối với Chu Nguyên, nhưng ánh sáng bên trong đôi mắt rõ ràng muốn mạnh hơn ngày thường không ít. Hắn cảm giác được, Chu Nguyên trước mắt cũng không vì chênh lệch thực lực giữa hai bên mà đối xử khác biệt.

Lý Thuần Quân đờ đẫn ôm kiếm sắt gỉ sét của mình, khàn giọng nói:

- Luồng kiếm quang vừa rồi kia của cậu thật là lợi hại.

Tả Khâu Thanh Ngư thì là trợn mắt với ba người rồi nói:

- Thật sự là ba kể đầu gỗ.

Lục La cười hì hì vươn nắm tay nhỏ trắng thuần, hưng phấn nói:

- Tất cả mọi người còn sống, có ý nghĩa kỷ niệm, nhanh lên đập tay nào.

Chu Nguyên nhìn qua những tiểu đồng bọn đã từng này cùng nhau dốc sức lưu lạc, trong lòng cũng ôn hòa, sau đó mỉm cười vươn nắm đấm.

Tả Khâu Thanh Ngư cũng kiều mỵ cười cười, duỗi quyền đụng một cái.

Ba người Ninh Chiến, Lý Thuần Quân, Chân Hư liếc nhìn nhau, cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, duỗi ra nắm đấm.

Nắm đấm của năm người đụng cùng một chỗ, Chu Nguyên khẽ cười một tiếng.

- Mọi người hãy cố gắng còn sống. Chờ ta trở về Thương Huyền Thiên thì đến lúc đó có lẽ còn cần mọi người giúp đỡ ta.

Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, ánh mắt của bốn người đều lóe lên. Bọn họ biết được ân oán giữa Chu Nguyên cùng Thánh Cung, đồng thời không khỏi có chút run rẩy trong lòng, thực sự không phải là e ngại, mà là một loại kích động, hứng phấn.

Bọn họ hiểu rõ ý tứ của Chu Nguyên. . .

Chờ hắn lần nữa trở lại Thương Huyền Thiên thì có lẽ, phải bắt đầu chính thức quyết chiến cùng Thánh Cung rồi.

Bình Luận (0)
Comment