Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1248 - Chương 1247: Ôn Chuyện (1)

Chưa xác định
Chương 1247: Ôn chuyện (1)

Khi đội ngũ của Thánh tộc cùng Thánh Cung chật vật thối lui thì đội ngũ của Thương Huyền Thiên cùng Thiên Uyên Vực cũng không truy kích, bọn họ nhìn qua rất nhiều bóng người đang chật vật chạy trốn ở trước mắt kia, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.

Ai có thể nghĩ đến, Thánh tộc vốn thần bí khó lường trong lòng bọn họ vậy mà cũng có được thời khắc chật vật như thế.

Trong đại hạp cốc một mảnh yên tĩnh, từng ánh mắt tập trung vào bóng người trẻ tuổi đứng ở phía trước nhất, trong những ánh mắt kia đều mang theo thần sắc cảm kích cùng kính sợ.

Tất cả mọi người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên đều hiểu rõ, hiện tại nếu như Chu Nguyên không có xuất hiện thì e rằng lúc này bọn họ tất nhiên là chạy trời không khỏi nắng.

Vì vậy, trong đại hạp cốc, sau khi trầm mặc một lát, tất cả mọi người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên đều quay đầu về phía Chu Nguyên đang đứng, ôm quyền khom người.

Chu Nguyên nhìn qua mọi người, trên mặt rất nhiều người đều mang theo thần sắc bi thương. Tuy rằng đội ngũ của Thánh tộc bị đánh lui, nhưng đội ngũ của Thương Huyền Thiên vẫn như cũ là có tổn thất không nhỏ, không ít đồng môn sư huynh đệ đều đã bị chết ở trong đại chiến trước đây.

Tất cả mọi người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên có thể nói là đã trải qua sinh ly tử biệt.

Chu Nguyên nhẹ nhàng khoát tay áo, hắn cũng không có nói lời an ủi gì, dù sao cái này là chiến tranh chứ thực sự không phải là lịch lãm rèn luyện của tông môn.

Mà giờ khắc này, hắn cũng càng hiểu rõ, Thánh tộc này đích thật là đại địch sống chết của những tộc khác.

Khi cả hai gặp nhau thì không có bất kỳ đạo lý có thể thấy được, chỉ có ngươi chết ta sống.

Dù sao lập trường của hai bên là hoàn toàn bất đồng, Thánh tộc tự xưng là chú tể duy nhất của Chư Thiên, đế vương của Thiên Nguyên giới, Thánh tộc bọn họ mới là tộc quần cường đại, cao quý nhất, mà những chủng tộc còn lại chỉ có bị nô dịch cùng thần phục. . .

Nghe nói tại một niên đại xa xôi trước kia, Thánh tộc càng thêm cường thịnh, áp chế những chủng tộc còn lại đều không thể ngẩng đầu, bọn họ bị Thánh tộc coi là chó rơm tùy ý giết chóc hay khi dễ. Tại thời đại đen tối nhất kia, chư tộc cơ hồ là bị áp chế đến mức thở không nổi, không ít chủng tộc thậm chí là đã bị Thánh tộc tiêu diệt hoàn toàn. Sau đó, rất nhiều chủng tộc vì không cảm lòng đã liên thủ, cùng đối kháng Thánh tộc, hơn nữa một vài tồn tại kinh tài tuyệt diễm ngang trời xuất thế, theo thời gian dần trôi qua mới ổn định đại cục. Cuối cùng nhất, sau khi trải qua hơn trăm lần đại chiến thì chư tộc mới có được ngũ đại Thiên Vực như hiện tại.

Chỉ có điều, mặc dù lời Cát Ma nói lúc trước khó nghe, nhưng ngay cả Chu Nguyên muốn không thừa nhận cũng không được, bốn Thiên Vực mà Thánh tộc chiếm đoạt cũng coi là những Thiên Vực có số mệnh cường thịnh nhất trong Cửu Thiên của Thiên Nguyên giới. Từ loại góc độ nào đó thì Thánh Vực xưng đó là bốn Thiên Vực thượng đẳng cũng còn chưa tính là tự thiếp vàng lên mặt chính mình.

Ánh mắt của Chu Nguyên trầm ngưng, lần này xem như là lần đầu tiên hắn chính thức giao thủ cùng một cường giả Thánh tộc, thực lực người sau bày ra cũng đích thật là lại để cho hắn cực kỳ kinh hãi. Với thực lực hiện tại, Chu Nguyên cảm thấy coi như là đặt ở trong Hỗn Nguyên Thiên thì cũng chỉ có Quan Thanh Long có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Nếu như không phải là hắn khiêm tốn thì hắn có lẽ cũng đã thay thế vị trí của Vương Huyền Dương, trở thành người xếp thứ hai trên Thiên Dương bảng của Hỗn Nguyên Thiên rồi.

Nhưng mà dù vậyhiện tại, hắn cũng không thể giết chết Cát Ma kia.

Phải biết rằng, ở bên trong bốn Thiên của Thánh tộc, Thánh Linh Thiên của Cát Ma cũng chỉ xếp hạng thứ ba.

Thực không biết được, Thánh tộc thiên kiêu trong Thánh Vương Thiên xếp hạng thứ hai cùng với Thánh Tổ Thiên thần bí và cường đại nhất kia lại sẽ khó giải quyết bực nào.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, thu hồi sự ngưng trọng cùng kiêng kị ở trong mắt lại, sau đó thân hình của hắn đáp xuống một chỗ trong đại hạp cốc.

Nơi này là chỗ tập trung của đệ tử Thương Huyền Tông, dùng Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cầm đầu.

Mà khi nhìn thấy Chu Nguyên đi vào, những đệ tử của Thương Huyền Tông kia rõ ràng cho thấy trở nên câu nệ hơn rất nhiều, trong ánh mắt cũng hiện lên sự kính sợ, kỳ thật nếu tính về bối phận thì đại bộ phận người trong bọn họ đều muốn cao hơn Chu Nguyên ít nhất là một lứa, thậm chí ngay cả Sở Thanh, Lý Khanh Thiền đều thấp hơn bọn họ mấy lứa nhưng ở chỗ này, bối phận cùng tư lịch cũng không có bao nhiêu tác dụng, hết thảy cũng phải cần dùng thực lực để nói chuyện.

Dù sao, khi gặp phải đội ngũ của Thánh tộc thì bày ra bối phận hay tư lịch gì cũng không có tác dụng gì cả, nghênh đón ngươi sẽ chỉ là dao mổ.

Tuy rằng Chu Nguyên đã từng là Thánh Tử của Thương Huyền Tông, nhưng hiện tại, người ta còn có thân phận càng thêm tốt hơn là đội trưởng của đội ngũ Thiên Uyên Vực của Hỗn Nguyên Thiên.

- Sở Thanh sư huynh, Khanh Thiền sư tỷ. . . Mấy năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ, mọi người vẫn không có vấn đề gì chứ?

Chỉ có điều ở trong ánh mắt kính sợ của mọi người, trên mặt Chu Nguyên lại là có thêm nụ cười tươi thể hiện sự vui sướng phát ra từ nội tâm.

Nghe được xưng hô này của Chu Nguyên, cơ hồ tất cả đệ tử của Thương Huyền Tông đều vui mừng mỉm cười, đồng thời âm thầm thở ra một hơi dài, điều này nói rõ Chu Nguyên vẫn thừa nhận thân phận của mình tại Thương Huyền Tông.

Chuyện này lập tức làm cho phần đông đệ tử của Thương Huyền Tông cảm thấy thân thiết với Chu Nguyên thêm một phần.

Mái tóc thật dài kia của Sở Thanh đã biến mất, cái đầu trọc sáng chói lại lần nữa hiện ra, hắn xoa đầu, cảm thán:

- Chu Nguyên sư đệ, không nghĩ tới cuối cùng vậy mà sẽ là cậu chạy tới cứu chúng ta. Thật đúng là làm cho sư huynh ta cảm động đến hư mất, nếu như có thể, ta cũng nguyện ý giới thiệu Khanh Thiền sư muội cho cậu làm quen.

Bùm!

Chỉ có điều hắn vừa mới dứt lời, Lý Khanh Thiền ở một bên đã trợn ngược lông mày, đạp một cước lên chỗ sau đầu gối của Sở Thanh khiến cho hắn bị đá nửa quỳ ở trước mặt Chu Nguyên.

- Trong mồm chó nhả không ra ngà voi.

Lý Khanh Thiền lạnh lùng nói, thằng này lúc trước vẫn còn tốt, kết quả nguy cơ vừa lui, tính tình lại biến trở về.

Chu Nguyên cười khan một tiếng, tính cách của Sở Thanh sư huynh này vẫn không hề thay đổi.

- Sở Thanh sư huynh, đại lễ này cứ miễn đi.

Chu Nguyên nâng Sở Thanh dậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những đệ tử của Thương Huyền Tông ở chung quanh lập tức quay mặt, ôm miệng cười trộm. Trong lúc nhất thời hào khí câu nệ mà hơi bi thương đúng là đã bị phá vỡ đi.

Bình Luận (0)
Comment