Trong lúc Chu Nguyên cùng Cát Ma bắt đầu kịch chiến, thì ở hai khu vực chiến trường khác cũng có những diễn biến làm người chú ý.
Trước hết là chiến trường của Quan Thanh Long cùng Di Thạch, trận đấu của hai người hết sức cuốn hút, bởi vì phong cách của cả hai đều là lấy cứng đối cứng, dùng lực lượng nguyên khí thuần túy để áp chế đối thủ. Nhưng bởi vì nội tình nguyên khí của cả hai đều không sai khác quá nhiều, nên quá trình chiến đấu không chỉ kịch tính, mà thanh thế còn vô cùng kinh thiên động địa.
Nhưng xét trên cục diện tổng thể thì Quan Thanh Long vẫn là người chiếm lấy chủ động. Bởi vì nội tình nguyên khí của hắn vẫn là mạnh hơn một chút so với Di Thạch.
Thế nên chiến đấu bên này vẫn để cho người của tam đại Thiên Vực yên tâm.
Ngược lại, ở phía bên Khương Kim Lân bên kia thì lại không được tốt.
Oanh!
Chỉ thấy Khương Kim Lân ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể bắt đầu phình to, trên da thịt bắt đầu xuất hiện vảy rồng, hai tay dài ra cong lại biến thành vuốt rồng, móng tay bén nhọn như lưỡi đao, chỉ hơi rung động đã làm cho hư không bị cắt ra.
Lúc này, hắn nhìn như Bán Long Nhân vậy, có thân thể mạnh mẽ tới mức khủng bố, chỉ giơ tay nhấc chân đã tỏa ra sức mạnh đáng sợ.
Đồng thời, ba động nguyên khí tỏa ra từ trong cơ thể Khương Kim Lân đã đạt tới cấp độ 3,6 tỷ!
Hiển nhiên, Khương Kim Lân đã bắt đầu sử dụng bí pháp tăng phúc.
Nhưng mặc dù như vậy, Khương Kim Lân vẫn không thể chiến lấy được quá nhiều ưu thế.
Đôi long đồng màu vàng của Khương Kim Lân lạnh lùng nhìn lên phía trước, chỉ thấy ở đó Di Sơn đang đứng lơ lửng trên không, quanh thân tỏa ra từng đợt quang văn huyền diệu. Những quang văn này hợp thành một bức đồ án thần bí, cũng vì sự tồn tại của chúng mà nội tình nguyên khí của Di Sơn tăng tới mức 3,8 tỷ!
Ở tại mi tâm của hắn, phù văn dựng đứng kia hơi ngọ nguậy, tưởng như có thứ gì đó khủng bố đang sắp sửa xuất thế, làm cho quanh thân Di Sơn tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Bộ dáng xấu thật đấy, mà lại còn yếu hơn nhiều so với Quan Thanh Long. – Di Sơn nhìn Khương Kim Lân đang ở trạng thái Bán Long Nhân, cười nhạt, nói.
- Vốn ta cho rằng đối thủ của mình phải là hắn cơ. Ai ngờ ngươi lại nhảy ra muốn tự chuốc lấy nhục nhã.
- Đến giờ còn chưa biết ai tự chuốc lấy nhục đâu! – Ánh mắt Khương Kim Lân trở nên sắc bén, nhìn thoáng qua nơi nào đó ở phái dưới, chợt cổ họng động động, chỉ nghe một tiếng “Phù!”, đã phun ra một đoàn long huyết màu vàng.
Long huyết bay ra, hóa thành một cơn mưa máu bao phủ cả không gian nơi Di Sơn đang đứng.
Di Sơn thấy thế, hơi nhíu mày, nguyên khí phun trào quanh thân, ngăn cách bản thân với những long huyết này.
- Thế nào? Bị tức đến độ phải nôn ra máu rồi à?
Nhưng Khương Kim Lân lại không để ý tới lời mỉa mai của Di Sơn, ngược lại khóe miệng lại cong lên một nụ cười lạnh:
- Di Sơn, ngươi cho rằng ta chủ động tới đối phó với ngươi, là thật không có chuẩn bị gì hay sao?
- Hôm nay, người được mệnh danh là mạnh nhất trong Thiên Dương cảnh của Thánh Vương Thiên là ngươi, ắt chết dưới tay Khương Kim Lân ta!
- Kim Huyết Long Vực!
Tiếng gầm của Khương Kim Lân vang lên, mà vùng không gian bị bao phủ trong cơn huyết vũ màu vàng kia cũng bắt đầu tỏa ra kim quang, nhìn từ xa nhìn lại, tựa như một cái lồng ánh sáng vàng, bao phủ cả Khương Kim Lân cùng Di Sơn vào trong.
Di Sơn thấy thế, nhíu mày, vung tay áo lên, chỉ thấy một màn nguyên khí quét ra, liên tục đánh vào trên lồng sánh sáng màu vàng kia.
Nhưng không ngờ là lồng ánh sáng này lại rất kiên cố, chỉ hơi rung nhẹ, mà không hề bị xé rách.
- Đây là quan tài ngươi chuẩn bị trước cho mình đấy à? – Di Sơn cười nhạt nói.
Khương Kim Lân không hề trả lời, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, duỗi ra vuốt rồng, chỉ thấy trong lòng trảo có từng giọt huyết dịch màu vàng óng tụ lại, dần dần tạo thành một đạo quang văn cổ xưa. Vuốt rồng Khương Kim Lân chỉ hướng Di Sơn, mà trong nháy mắt tiếp theo đó, chỉ thấy thân thể hắn bắt đầu khô héo, tưởng như toàn bộ lực lượng trong cơ thể đầu hội tụ vào trong viên quang văn cổ xưa nơi lòng trảo kia.
- Di Sơn, nếm thử món quà ta chuẩn bị cho ngươi đi.
- Thuật Phong Thánh!
Ông!
Trong khoảng khắc khi tiếng nói của Khương Kim Lân vừa dứt, chỉ thấy quang văn trong lòng trảo của hắn lập tức hóa thành một chùm sáng bắn mạnh mà ra, chùm sáng xuyên qua hư không, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước người Di Sơn, sau đó hóa thành ánh sáng vô tận bao phủ lấy thân thể hắn.
Lúc này, sắc mặt Di Sơn cũng không khỏi hơi biến. Hắn có thể nhìn thấy chùm sáng vô tận trước mặt bao gồm rất nhiều quang văn cỡ nhỏ, những quang văn này tỏa ra một loại lực lượng đặc thù, khi nguyên khí quanh người hắn tiếp xúc với chúng thì lại trực tiếp bị phong ấn. Xem ra những quang văn này có tính chất khắc chế rất cao đối với nguyên khí.
Một khi để cho những quang văn này tràn vào cơ thể, thì ắt sẽ khiến cho thực lực bản thân hắn bị ảnh hưởng.
- Thuật phong ấn à? Thì ra đây là lá bài tẩy của ngươi?!
Di Sơn cười lạnh, phù văn nơi mi tâm ngọ nguậy càng mạnh, chợt chầm chậm mở ra, để ra một viên Thánh Đồng, ở trong đó có ba ngôi sao đang chuyển động, tỏa ra vận vị vô tân.
- Thánh Đồng Hộ Thể Quang!
Vút!
Từ trong Thánh Đồng bắt đầu phun trào ra vô tận thánh quang, thánh quang này huyền diệu vô cùng, chỉ trôi nổi trên đỉnh đầu Di Sơn tựa như một đám mây màu. Thánh quang rủ xuống, bao bọc lấy thân thể Di Sơn. Mà khi vô số những quang văn của Khương Kim Lân tiếp xúc với thánh quang thì cũng không thể tạo ra hiệu quả rõ ràng như lúc trước, ngược lại lại dần bị cản trở, khó có thể xâm nhập.
- Khương Kim Lân, ngươi quá ngây thơ rồi đấy. Thánh Đồng của ta có thể sinh ra thánh quang hộ thân, mà lực lượng của quang văn phong ấn cổ quái này của ngươi còn chưa đủ sức để xuyên qua được nó đâu. -Di Sơn cười nói.
Khương Kim Lân nhìn quang văn phong ấn dần bị ngăn cản, cũng không lộ vẻ uể oải, ngược lại khóe miệng dần nở ra một nụ cười quỷ dị:
- Có biết là ngươi vui vẻ quá sớm rồi không?!
Di Sơn nghe vậy, hai mắt hơi híp lại, trong lòng cảm thấy có gì không đúng.
Vút.
Cũng chính là trong khoảnh khắc này, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng phượng hót vang vọng khắp thiên địa, Di Sơn cúi đầu, liền nhìn thấy ở phía dưới có hình ảnh một con Phượng Hoàng do quang mang nguyên khí biến thành đang phóng lên, trực tiếp va chạm vào mảnh Long Vực màu vàng này.
Di Sơn nhìn chằm chằm vào quang ảnh Phương Hoàng, đồng tử chợt co rút lại. Bởi vì hắn nhìn thấy, tại trong quang ảnh Phương Hoàng kia cũng có vô số những quang văn. Những quang văn này có hơi khác biệt so với các quang văn của Khương Kim Lân, nhưng lại có hiệu quả giống nhau, đó là phong ấn nguyên khí.