Di Sơn lạnh lùng nhìn về một nơi nào đó ở phía dưới, chỉ thấy ở cuối tầm mắt hắn có môt bóng hình xinh đẹp đang ngửa đầu nhìn lại.
Chính là cô gái đến từ tộc Linh Phượng, Ngải Thanh kia.
Quanh ảnh Phượng Hoàng xuyên qua Long Vực, đâm vào trên thánh quang đang bảo vệ bên ngoài thân thể Di Sơn, đồng thời nhanh chóng tiếp xúc với quang văn phong ấn của Khương Kim Lân.
Vừa tiếp xúc, cả hai đã có biến hóa cực lớn. Chỉ thấy một đạo Long ảnh cùng Phương ảnh ngưng tụ ra, quấn quít lấy nhau, nhanh chóng xoay tròn bên ngoài thánh quang.
Dưới tác dụng của vòng sáng Long Phượng, thánh quang hộ thể quanh người Di Sơn bắt đầu nhanh chóng yếu đi.
Sắc mặt Di Sơn lập tức âm trầm xuống.
- Di Sơn, thuật phong ấn này chính là do các vị Thánh Giả của tộc Huyền Long, tộc Linh Phượng của Vạn Thú Thiên chúng ta sáng tạo ra. Thuật này cần có Long Phượng tương hợp mới có thể phát huy ra được uy lực mạnh nhất. Một khi Long Phượng Quang Hoàn thành hình, thì mặc kệ ngươi có tài giỏi đến đâu cũng khó trốn thoát. -Khương Kim Lân cười nhạt nói.
- Di Sơn, muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu, thế mà dám tùy tiện xâm nhập vào Kim Huyết Long Vực của ta.
Nói đoạn, Khương Kim Lân đột nhiên năm lại vuốt rồng, chỉ thấy Long Phượng Quang Hoàn xoay mạnh, triệt để nghiền nát thánh quang, cuối cùng vèo một cái, quấn về phía thân thể Di Sơn.
Một khi để cho quang hoàn này trói buộc được, thì Di Sơn cũng sẽ bị phong ấn.
Trong chiến trường, không ít người cũng đang chú ý tới cuộc chiến nơi đây. Mà khi bọn hắn nhìn thấy Khương Kim Lân sắp giành chiến thắng, thì không khỏi bộc phát ra những tiếng hoan hô vang dội. Chỉ cần giả quyết được Di Sơn, thì coi như cuộc đại chiến hôm nay đã gần như có kết quả rồi.
Di Sơn nhìn chằm chằm Long Phương Quang Hoàn đang nhanh chóng thu nhỏ, trên khuôn mặt không hề xuất hiện vẻ kinh hoảng, trái lại khóe miệng lại dần cong lên.
- Khương Kim Lân, hay là cứ để ta tặng lại câu nói này cho ngươi đi…
- Ngươi vui mừng quá sớm rồi!
- Ngươi đang bẫy ta, mà sao ta lại không phải đang bẫy ngươi? Ngươi cho rằng thuật phong ấn này của ngươi là bí mật à? Ta đã sớm biết tin tức về nó rồi!
Di Sơn cười cười, Thánh Đồng nơi mi tâm đột nhiên tỏa ra một chùm hào quang, trực tiếp bắt lại Long Phượng Quang Hoàn đang chuẩn bị chui vào trong thân thể hắn kia, sau đó cuốn một cái, lôi cả quang hoàn vào trong Thánh Đồng.
- Cái gì?!
Khương Kim Lân thấy thế, sắc mặt biến đổi.
- Người dám hút Long Phượng Quang Hoàn?! -Khương Kim Lân cảm thấy khó có thể tin. Trong quang hoàn kia có ẩn chưa lực lượng phong ấn, dù Thánh Đồng của Di Sơn có mạnh tới đâu cũng không dám hút nó vào mới đúng!
- Ai bảo ngươi là ta hút nó vào rồi?
Di Sơn cười càng thêm quỷ dị:
- Ta chỉ là giúp nó đổi lại một cái mục tiêu mà thôi.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, con người Khương Kim Lân co rụt lại, vột vàng quay đầu về phía Quan Thanh Long, hét lên:
- Cẩn thận!
Cũng ngay tại lúc tiếng quát chói tai của Khương Kim Lân vang lên, Di Thạch vốn đang bị Quan Thanh Long áp chế, trên mặt lại đột nhiên hiện lên một nụ cười cổ quái, nói khẽ:
- Chậm rồi.
Trong chớp mắt tiếp theo, Thánh Đồng nơi mi tâm của hắn đột nhien mở ra.
Ông!
Một vòng quang hoàn bắn mạnh ra, đúng là Long Phượng Quang Hoàn vừa bị Di Sơn hút mất kia.
Long Phượng Quang Hoàn bắn ra, dùng tốc độ kinh người bắn về phía Quan Thanh Long.
Thế công xuất hiện đột nhiên khiến cho Quan Thanh Long vô cùng giật mình. Lúc này đã không kịp né tránh, hắn chỉ đành hung ác vung Thanh Long Trường Đao trong tay lên, lôi cuốn theo ba động nguyên khí kinh khủng, trảm về phía lồng ngực Di Thạch.
Xoẹt!
Một vết chém dữ tợn xuất hiện trên thân thể Di Thạch, suýt nữa cắt hắn một phân thành hai.
Nhưng Di Thạch lại chẳng thèm để ý, bởi vì cùng lúc đó, Long Phượng Quang Hoàn đã đánh vào trong thân thể Quan Thanh Long.
Sau đó, trong vô số ánh mắt kinh hãi của người đứng quanh chiến trường, nguyên khí cường đại vốn phun trào quanh thân Quan Thanh Long, nay bắt đầu giảm mạnh xuống với tốc độ kinh người.
Trên chiến trường bát ngát, vố số ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào trên không trung. Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được ba động nguyên khí quanh người Quan Thanh Long đang nhanh chóng yếu đi.
Cảnh tượng này làm cho trong lòng toàn bộ người của ba đại Thiên Vực không khỏi lạnh lõe. Bởi vì Quan Thanh Long chính là một trong những trụ cột chính của vùng chiến trường này, nếu lúc này hắn gặp phải chuyện chẳng lành, vậy toàn bộ chiến cuộc cũng đến bên bờ vực sụp đổ.
Dưới vô số những ánh mắt kinh hãi ấy, sắc mặt Quan Thanh Long cũng trở nên âm trầm. Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể đang bị một luồng lực lượng đặc thù liên tục phong ấn, làm cho lực lượng của hắn yếu đi nhanh chóng.
- Chết tiệt!
Ở thời điểm nguy cấp thế này mà lại gặp nạn, ngay cả người bình thản như Quan Thanh Long cũng không nhịn được mắng một tiếng.
- Ha ha ha…
Lúc này, Di Thạch, vừa mới suýt bị Quan Thanh Long dùng một đao chém đôi lồng ngực, lại cười lên ha hả. Hắn nhìn chằm chằm Quan Thanh Long, nói:
- Giữa Thánh Đồng của ta và Di Sơn có được năng lực liên thông diệu kì. Nó có thể hút lấy đòn tấn công cường đại của kẻ địch chỗ Di Sơn, sau đó dịch chuyển qua không gian, thông qua Thánh Đồng của ta bắn ra ngoài.
- Thế này gọi là thế nào nhỉ?
- Là gậy ông đập lưng ông!
- Ha ha, xem ra hôm nay, Thánh Vương Thiên của ta mới là người hơn một bậc.
Di Thạch không để ý tới vết thương trên lồng ngực, tuy rằng một đao chém kia khiến cho hắn bị thương nặng, nhưng nhìn chung vẫn còn sức chiến đấu. Lúc này có thể nói tình hình của hắn vẫn còn tốt hơn một chút so với Quan Thanh Long, thế nên thân hình hắn hơi động, đã hóa thành một đạo quang ảnh bay về phía Quan Thanh Long. Đây chính là cơ hội tốt để chém giết kẻ này.
Quan Thanh Long thấy thế, sắc mặt âm trầm. Hắn cũng không quyết liều mạng cùng đối phương, mà là nhanh chóng lùi về sau.
Hắn phải nghĩ cách nhanh chóng giải trừ phong ấn, bằng không chỉ sợ hôm nay sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là, vì nguyên khí giảm nhanh, thực lực của hắn không bằng lúc trước, tốc độ theo đó mà giảm xuống, chỉ qua vài cái chớp mắt đã bị Di Thạch đuổi kịp. Chỉ thấy Di Thạch vừa tới đã đưa tay đấm ra một quyền, mang theo nguyên khí cuồn cuộn, chấn vỡ hư không, trực tiếp đánh vào trên lồng ngực Quan Thanh Long.
- Hự!
Quan Thanh Long rên lên một tiếng, khóe miệng trào ra vệt máu, mà thân ảnh hắn cũng nhanh chóng rơi xuống, va mạnh vào trên chiến trường, lật tung lên khói bụi bay đầy trời.
Trên mặt Di Thạch hiện lên nụ cười tàn nhẫn, lần nữa đuổi theo.
Mà lúc này, Khương Kim Lân đang ở nơi xa cũng kịp tỉnh hồn lại, gầm thét lên:
- Bảo vệ Quan Thanh Long!
Hắn hiểu rõ, một khi Quan Thanh Long bị Di Thạch chém giết, vậy Di Thạch ắt sẽ sang đây hỗ trợ Di Sơn đối phó mình. Đến lúc đó hắn cũng không sống được.
- Ngải Thanh, mau giúp hắn mở ra phong ấn!
Vừa hét lên, Khương Kim Lân còn truyền âm cho Ngải Thanh.
Thuật phong ấn kia là do hai người cùng hợp lực tạo ra, muốn phá giải thì cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể phá giải được.
Ở một góc phía dưới, trên gương mặt tuyệt mỹ xưa nay ưu nhã kia của Ngải Thanh cũng hiện lên vẻ khó coi. Nàng cũng không ngờ tới, đòn át chủ bài mà hai người chuẩn bị cho Di Sơn cuối cùng lại đánh vào trên người Quan Thanh Long. Nếu vì vậy mà khiến cho Quan Thanh Long bị giết, khiến cho cục diện sụp đổ, vậy hai người bọn họ chính là tội nhân.