Thế nên nàng không nói một lời, dùng tốc độ cao nhất bay về phía Quan Thanh Long.
- Đi đâu thế?!
Nhưng mà, vì lúc trước phối hợp Khương Kim Lân đánh ra đòn sát chiêu đã làm cho vị trí ẩn thân của nàng bị bại lộ, khiến cho một số cường giả Thánh tộc chú ý tới. Thế nên nàng vừa động, đã có một tiếng cười lạnh vang lên, một tên cường giả Thánh tộc với nội tình nguyên khí tới 2,7 tỷ, không hề kém hơn nàng, đã bắn tới, thi triển thế công như gió bão về phía Ngải Thanh.
Ngải Thanh thấy thế, không thể không cắn răng dừng lại bước chân, toàn lực ứng phó.
Ngải Thanh bị kéo chân, mà phía Quan Thanh Long thì càng ngày càng nguy hiểm. Di Thạch tràn đầy sát khí, liên tục đuổi sát.
Cũng may các cường giả ba đại Thiên Vực ở gần đó cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Quan Thanh Long, thế là lúc này đã có hơn mười người bắn tới, thi triển Nguyên thuật, đánh về phía Di Thạch, ý đồ ngăn cản lại hắn.
- Cút đi, đám ruồi bọ đáng ghét!
Đối mắt với hơn chục đòn tấn công, Di Thạch chỉ cười lạnh một tiếng, nguyên khí trong cơ thể bộc phát, khiến cho hư không rung động, đồng thời đánh nát cả mười đạo thế công, mà tốc độ của hắn thì lai chưa hề giảm bớt mảy may.
Chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, hắn lại đã áp sát Quan Thanh Long.
- Chà chà, đường đường là Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Hỗn Nguyên Thiên, thế mà cuối cùng bị đồng đội hố chết. Quả là khuất nhục lắm thay!
Di Thạch cười lên một tiếng chói tai, hai ngón tay cong lại, chỉ chớp mắt đầu ngón tay đã có linh quang bàng bạc hiển lên:
- Thánh Yên Chỉ!
Ông!
Một vệt sáng bắ ra từ đầu ngón tay Di Thạch, xuyên thủng qua hư không mà đi. Ở những nơi nó lướt qua, hư không gãy vỡ, tràn đầy khí tức hủy diệt.
Nhìn thấy cảnh này, con mắt của rất nhiều cường giả của ba đại Thiên Vực không khỏi trợn to.
Chỉ là trong nháy mắt khi chùm sáng kia sắp sửa trúng đích, thì lại có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trước người Quan Thanh Long, tà váy đỏ phất phới trong gió, chính là Võ Dao!
- Sư muội, cẩn thận! – Sắc mặt Quan Thanh Long biến đổi, vội quát lên.
Võ Dao không để ý tới tiếng quát của hắn, đôi mắt phượng hiện đầy vẻ ngưng trọng nhìn chùm sáng hủy diệt kia bắn tới gần, sâu trong đồng tử chợt phun trào khí tức hủy diệt, ở sau lưng có một bóng long ảnh như ẩn như hiện. Đó là Thánh Long chi khí, nếu nhìn cẩn thận thì có thể phát hiện ẩn trong Long khí kia còn có một luồng khí tức đặc thù đang thai nghén.
Võ Dao hít sâu một hơi, nàng biết công kích của Di Thạch kinh khủng tới mức nào. Nhưng nàng không thể lui lại. Bằng không nếu để Quan Thanh Long bị chém, sẽ tạo thành đả kích trí mạng cho người của ba đại Thiên Vực.
Hai tay Võ Dao nhanh chóng kết ấn, thân thể mềm mại hơi run rẩy, chỉ thấy ở sau lưng nàng, có một đôi cánh chim, nửa như thực chất, nửa như hư ảo, chậm rãi xoải ra.
Gương mặt Võ Dao trở nên trắng nhợt, nhưng ba động nguyên khí lại trở nên mạnh mẽ thêm.
Nàng hơi nhếch miệng, đã phun ra một đám lửa. Đám lửa này có màu đỏ thẫm, cực kì huyền diệu, khi bay đi đã hóa thành hình một con Linh Cầm đang giương cánh bay. Nó giống như thực, lại giống như hư, rõ ràng có thể thấy, lại khó có thể cảm ứng, chỉ là khí tức nguy hiểm tỏa ra lại làm người khó có thể coi thường.
Vút!
Hỏa diễm đỏ thẫm bay thẳng về phía trước, va đụng với chùm sáng hủy diệt kia.
Ầm ầm!
Hư không rung động kịch liệt.
Điều làm mọi người bất ngờ là đoàn hỏa diễm kia của Võ Dao cũng không tan vỡ ngay, ngược lại lại còn kiên trì được một lúc. Tuy nhiên sự kiên trì cũng không kéo dào được bao lâu, sau khi dần bị ăn mòn lực lượng, tuy rằng làm cho chùm sáng hủy diệt kia nhỏ đi một chút, nhưng bản thân ngọn lửa lại nhanh chóng ảm đạm đi.
- Thú vị thật, chỉ là một tên Thiên Dương cảnh trung kỳ, thế mà lại có thể ngăn cản được Thánh Yên Chỉ của ta? – Di Thạch thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc. Đôi đồng tử mang theo vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm lên Võ Dao, lắc đầu nói:
- Nhưng đáng tiếc, dẫu sao cũng là bọ ngựa đấu xe!
- Cùng chết chung đi!
Khi tiếng nói của hắn vừa dứt, chùm sáng kia đột nhiên xuyên qua, triệt để đánh tan đoàn hỏa diễm, nhanh chóng bắn về phía Võ Dao.
Nhưng trong chớp mắt này, một cái Âm Dương Quang Bàn đột nhiên hiện ra, ngăn cản lại chùm sáng hủy diệt trước đó đã bị yếu bớt đi kia.
Cả hai va chạm, run rẩy kịch liệt, cuối cùng trong khoảng khắc khi Âm Dương Quang Bàn phá nát, thì đòn công kích hủy diệt của Di Thạch kia cũng mất hết lực lượng, tan biến mất.
Võ Dao kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy một bóng hình xinh đẹp mặt váy tím xuất hiện bên cạnh, chính là Tô Ấu Vi.
Lúc này, Tô Ấu Vi cũng đang thở dốc, rõ ràng là đã tốn rất nhiều lực lượng đã tạo ra cái Âm Dương Quang Bàn kia.
Giữa không trung, sắc mặt của Di Thạch trở nên rất khó coi. Hắn không ngờ một đòn toàn lực của mình lại có thể bị hai cô gái như hoa như ngọc chặn lại. Mặc dù để làm được thì lúc này nhìn hai nàng đều đã mệt mỏi thở hào hển, nhưng dù sao hai nàng mới chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ thôi đấy!
- Thiên phú thật lợi hại! Nếu cho các ngươi thời gian trưởng thành, có khi sau này sẽ còn phiền toái hơn cả tên Quan Thanh Long này nữa đây.
Ánh mắt Di Thạch trở nên lạnh lẽo:
- Thế nên, hôm nay các ngươi cũng phải chết ở chỗ này!
Thân ảnh Di Thạch lóe lên, đã lao tới hai cô gái. Hắn định chém giết hai nàng trước, rồi mới giết Quan Thanh Long.
Võ Dao cùng Tô Ấu Vi nhìn qua Di Thạch đang dùng tốc độ kinh người lao đến trước mặt mình, gương mặt xinh đẹp hai nàng đều lộ rõ vẻ ngưng trọng, nhưng lại không hề e ngại. Bởi vì các nàng đều biết, lúc này, e ngại là cảm xúc vô dụng nhất.
Bây giờ cũng chỉ có cách liều mạng!
Chỉ là, ngay khi trong mắt hai nàng hiện lên vẻ kiên quyết, thì đột nhiên có một mái tóc đen dài lao tới, quấn chặt lấy bờ eo thon của hai nàng quăng về phía sau, đồng thời Quan Thanh Long đang chật vật dưới mặt đất cũng được kéo lùi về sau.
Khi ba người bị kéo về sau, thì lại có một bóng người ngược hướng bay ra.
Mái tóc dài bay múa như mây, chính là Sở Thanh.
Ầm!
Chỉ tiếc mặc dù đã bộc phát nguyên khí toàn thân, nhưng vừa mới chỉ đụng nhẹ với Di Thạch, Sở Thanh đã bay ngược ra sau, thân thể kéo lê trên mặt đất để lại từng cái rãnh dài, đầy người đều là máu tươi, cực kì chật vật.
Di Thạch hững hờ nhìn Sở Thanh, nói:
- Có dũng khí đấy, mà lại còn không có bị đâm chết.
Hắn lại nhìn bốn phía, sau khi bị Võ Dao, Tô Ấu Vi, Sở Thanh chặn đường hoãn thời gian, lúc này đã có một đám cường giả của ba đại Thiên Vực không sợ chết vọt tới chỗ này.
Thế là trên miệng Di Thạch hiện lên nụ cười dữ tợn:
- Được lắm, để ta nhìn xem, vì cứu hắn, các ngươi nguyện trả giá ra bao nhiêu mạng người?
Nguyên khí kinh khủng bắt đầu hội tụ lại trong lòng bàn tay Di Thạch, nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn chuẩn bị ra tay, vẻ mặt hắn lại đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng nào đó.
Ở nơi đó đột nhiên truyền tới ba động nguyên khí cực kì kinh người.
Không chỉ mình hắn, ngay cả Võ Dao, Tô Ấu Vi, cùng nhiều người khác cũng kinh ngạc nhìn về bên đó, chợt trong mắt ai nấy không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ!
Bởi vì phía bên đó là chiến trường chỗ Chu Nguyên!