Quay ngược lại thời gian trước đó, khi Khương Kim Lân chuẩn bị phát động thuật phong ấn.
Tại chiến trường của Chu Nguyên cùng Cát Ma.
Oanh!
Một làn sóng xung kích kinh khủng tràn ra, gợn lên từng con sóng thủy triều khuếch tán bốn phía.
Ầm!
Một bóng người chật vật rơi xuống từ trên trời, trực tiếp xuyên qua một ngọn núi, đập ra một cái hố to trên mặt đất.
Cát Ma bò lên từ tỏng hố to, quần áo toàn thân rách nát, thân thể lấm lem vết máu, vô cùng chật vật, mà sắc mặt của hắn cũng tràn đầy kinh sợ, ánh mắt nhìn gắt gao vào thân ảnh Chu Nguyên đang đứng trên hư không.
“Sao lại thế này… Chết tiệt, thực lực của tên này sao lại manh vậy? Dù là liều mạng chính diện vẫn có thể áp chế ta!”
Trong lòng Cát Ma tràn đầy kinh sợ. Trước đó, hắn vẫn luôn cho rằng trước đó, Chu Nguyên có thể đẩy lùi được mình là dựa cả vào môn thuật pháp phóng ra hào quang bảy màu kia. Thế nên lần này gặp lại, Cát Ma lựa chọn phương án làm gì chắc đó, dựa vào nội tình nguyên khí tự thân để áp chế Chu Nguyên. Thế nhưng sau một phen tranh đấu, dù hắn đã dùng cả bí pháp đẩy nội tình nguyên khí lên tới 3,4 tỷ, nhưng vẫn cứ không làm gì được Chu Nguyên. Ngược lại còn để Chu Nguyên chiếm lấy thượng phong.
“Rõ ràng hắn cũng chỉ có nội tình 3,4 tỷ nguyên khí…”
Ánh mắt Cát Ma tràn đầy vẻ kinh nghi, hắn nhìn chằm chằm vào lớp nguyên khí màu bạch kim dập dờn quanh thân Chu Nguyên. Nguyên khí đó thần bí mà mạnh mẽ, nếu chỉ bàn về phẩm chất thì đã được coi là đỉnh cao trong các nguyên khí bát phẩm rồi.
Còn nữa, thân thể Chu Nguyên cũng cực kì mạnh mẽ, lực lượng đủ để san núi lấp biển. Nhiều khi chỉ ăn một đấm của Chu Nguyên đã đủ để khiến cho Cát Ma không dễ chịu hồi lâu.
Chưa hết, trong chiến đấu, Cát Ma còn thỉnh thoảng bị lực lượng thần hồn tập kích. Những lực lượng thần hồn này ngưng kết thành Hồn Viêm, vô hình vô chất, làm cho Cát Ma không thể không phân tâm đề phòng.
Đối mặt với thủ đoạn trùng điệp của Chu Nguyên, Cát Ma bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, nhiều lần trong hiểm cảnh.
“Tên khốn này đúng là đồ biến thái!”
Cát Ma tức giận không thôi. Chu Nguyên mới chỉ ở Thiên Dương cảnh trung kỳ, thế mà nội tình nguyên khí đã có thể đẩy lên tới mức 3,4 tỷ. Thiên phú yêu nghiệt như ở cấp độ này, thì đừng nói là ở Thánh Linh Thiên của hắn, ngay cả trong Thánh Vương Thiên cũng không có, trừ phi là những thiên kiêu trong Thánh Tổ Thiên thì may ra. Nội tình nguyên khí đã mạnh thì cũng thôi, nhưng khốn kiếp nhất là thân thể cùng thần hồn tên này cũng vô cùng mạnh mẽ, quả là không hề có sơ hở. Căn cơ thâm hậu như vậy đã khiến cho sâu trong nội tâm Cát Ma dâng lên sự sợ hãi.
Nếu để cho tên này bước vào Thiên Dương cảnh hậu kỳ, thì chỉ sợ đã có đủ tư cách để vật cổ tay với các Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên rồi!
Trong lúc Cát Ma còn đắm chìm trong sợ hãi, hắn đột nhiên cảm thấy khu vực chiến trường ở phía xa có biến chuyển, theo cảm giác xoay đầu nhìn lại, trong mắt hắn không hỏi hiện lên sự vui mừng.
Hắn nhìn thấy cảnh Di Sơn chuyển thuật phong ấn của Khương Kim Lân về phía Quan Thanh Long.
Cục diện hoàn toàn biến đổi!
Trên bầu trời, vừa định truy kích Cát Ma, Chu Nguyên cũng đã nhận ra biến chuyển, không khỏi nhíu mày nhìn về phương xa.
Chu Nguyên cũng nhìn thấy cảnh Quan Thanh Long trúng chiêu, thế là không khỏi im lặng, lẩm bẩm:
- Cái tên Khương Kim Lân này… đúng là hố đồng đội!
- Ha ha, Chu Nguyên, đừng vội đắc ý, chờ đến lúc Quan Thanh Long chết, thì hôm nay cũng sẽ là ngày chết của các ngươi! – Lúc này, Cát Ma cũng cất tiếng cười to, ánh mắt âm tàn nhìn thẳng Chu Nguyên. Bây giờ cục diện đã nghiêng chuyển, chỉ cần hắn có thể giữ chân Chu Nguyên ở chỗ này, chờ đến lúc Di Sơn, Di Thạch rảnh tay, vậy Chu Nguyên ắt phải chết!
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn Cát Ma, nói:
- Không sao, chỉ cần nhanh chóng giải quyết ngươi là được rồi.
Cát Ma giận dữ nói:
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Theo Cát Ma thấy, dù hắn không có thực lực liều mạng với Chu Nguyên, nhưng để giữ Chu Nguyên lại chỗ này cũng không khó.
Chu Nguyên không để ý tới hắn, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, trong nháy mắt tiếp theo, ngòi bút run lên, lông tơ xẹt qua, từng đạo vết tích huyền diệu hiển hiện trong hư không.
Ầm ầm.
Có tiếng sấm rền vang vọng trong thiên địa.
Một chùm lôi quang màu trắng đen hiện ra, tựa như một con Hắc Bạch Lôi Long, vờn quanh Thiên Nguyên Bút, ba động khủng bố tỏa ra khiến cho cả thiên địa đều rung động.
Con Hắc Bạch Lôi Long này chính là Âm Dương Lôi Văn Giám!
Khác biệt với xưa là, bây giờ khi Chu Nguyên thi triển thuật này, thì càng thêm thuần thục tự nhiên, chỉ nhìn con Hắc Bạch Lôi Long kia uốn lượng cũng đã thấy được một chút linh tính.
Hắc Bạch Lôi Long lượn quanh Thiên Nguyên Bút, sau đó chậm rãi thu nhỏ, dán vào ngòi bút tựa như hình xăm.
Ngòi bút lập tức trở nên sáng chói, lôi quang đen trắng lượn lờ.
Hư không đều bị xé nứt.
Ở phía dưới, Cát Ma cũng phát hiện Chu Nguyên đang chuẩn bị sát chiêu, thế là ánh mắt không khỏi ngưng tụ, tinh thần đề phòng.
Chu Nguyên dốc hết toàn lực thi triển Âm Dương Lôi Văn Giám, sau đó hít sâu một hơi.
- Phá Nguyên!
Trong nháy mắt, ngòi bút màu tuyết trắng hóa thành màu đen thâm thúy.
- Vạn Kình!
Một tiếng kình ngâm cổ xưa vang lên, từng hư ảnh Cổ Kình xoay quanh, chui vào đầu bút.
Từng đường vân xích hồng trên thân thể Chu Nguyên càng trở nên đỏ rực hơn, nhiệt độ toàn thân cao lên, ngay cả hư không cũng đều bị đốt cháy, bắt đầu vặn vẹo.
Thiên Nguyên Bút cũng điên cuồng phun ra nuốt vào nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên.
Toàn thân Thiên Nguyên Bút bắt đầu rung động, ba động khủng bố tỏa ra khiến cho Cát Ma ở phía dưới không khỏi biến sắc mặt.
Khi lực lượng trong Thiên Nguyên Bút đã ấp ủ đến cực hạn, ánh mắt Chu Nguyên đột nhiên trở nên mãnh liệt, trong chớp mắt ấy, tưởng như hư không cũng bùng lên lôi điện.
Vù!
Thân ảnh Chu Nguyên phá không lao xuống, tựa như một dòng điện trắng đen, lôi cuốn theo khí thế khủng bố, trực chỉ Cát Ma.
Còn cách đại địa phía dưới một khoảng cách xa, nhưng khí thế khủng bố đã khiến cho mặt đất bắt đầu sụt lún ra từng vết sâu hoắm.
- Muốn giết ta à? Nằm mơ đi!
Cát Ma cũng bị khí thế một kích toàn lực của Chu Nguyên dọa cho tê cả da đầu, nhưng hắn cũng không quá sợ hãi. Chỉ thấy hắn quát to một tiếng, tay áo vung lên, một chùm lưu quang bắn ra, hóa thành một mặt khiên chắn.
Khiên chắn làm bằng đá, trên đó còn rõ vết tích cổ xưa, từng đường vân cổ lão như ẩn như hiện, tỏa ra quang mang chói lọi. Cảm giác tấm khiên đá nặng nề bền chắc như một ngọn núi, mang cho người ta cảm giác kiên cố không thể bị phá hủy.
Vật này chính là Thánh Thạch Thuẫn mà Di Thạch cho Cát Ma, lực phòng ngự cực kì mạnh mẽ.
Chu Nguyên nhìn thấy tấm thạch thuẫn này, hai mắt híp lại. Vật này có sức phòng ngự đáng sợ, chỉ sợ dù là một kích toàn lực này của hắn cũng khó có thể xuyên qua.
Có vẻ như Cát Ma cũng biết điều này, thế nên ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ khiêu kích tràn đầy.
Chu Nguyên thấy thế, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh, chợt vung tay áo lên.
Chỉ thấy một chùm ngân quang bắn ra, trực tiếp đập vào trên thạch thuẫn.
Nhìn kỹ lại thì đây là một viên cầu màu bạc, chính là Ngân Ảnh!
Chỉ thấy Ngân Ảnh vừa tiếp xúc với mặt thạch thuẫn, đã nhanh chóng hòa ta ra. Chất lỏng màu bạch lan tràn, dần bọc kín lấy thạch thuẫn, làm cho từ thạch thuẫn biến thành ngân thuẫn…
Cũng chính lúc này, Cát Ma không khỏi hoảng sợ khi phát hiện, hắn đã mất đi khổng chế đối với thạch thuẫn.
Chất lỏng màu bạc kia tựa như lao tù, ngăn cách thạch thuẫn cùng với thế giới bên ngoài.
Ngân thuẫn mất đi điều khiển, trực tiếp rơi xuống dưới đất.
Cũng chính khoảnh khắc này, thân ảnh Chu Nguyên xuất hiện trên đầu Cát Ma, Thiên Nguyên Bút trong tay rung động kịch liệt, tựa như đang cố áp chế một lực lượng kinh khủng.
Trên gương mặt Cát Ma nổi lên sự sợ hãi tột đỉnh, hắn không ngờ tới, Chu Nguyên lại có thể dùng biện pháp cổ quái thế này để khắc chế Thánh Thạch Thuẫn. Đây chính là đồ vật phòng thân cuối cùng của hắn rồi!
Điên cuồng, kinh hãi, Cát Ma vội vàng lùi lại.
Nhưng đã không còn kịp rồi…
Hắn chỉ còn có thể nhìn thấy một đầu ngòi bút, lôi quấn theo từng tia lôi quang đen trắng rực rỡ, lóe lên trong tầm mắt…
Xoẹt!
Trong hư không dâng lên mùi vị thiêu đốt.
Môt chùm quang ảnh xuyên thấu qua thân thể Cát Ma.
Oanh!
Ở sau lưng Cát Ma, mặt đất bị cày ra thành một cái vực sâu ngàn trượng, sâu hoắm, tối tăm làm cho người ta nghẹt thở.
Dọc theo vực sâu, toàn bộ núi non đều san thành đất bằng.
Thân ảnh Chu Nguyên xuất hiện sau lưng Cát Ma, Thiên Nguyên Bút chỉ xéo xuống đấy, trên đầu ngòi bút nhỏ xuống từng giọt máu tươi.
Thân thể Cát Ma cứng ngắc lại, khó khăn cúi đầu, hoảng sợ nhìn một cái lỗ máu xuất hiện trên lồng ngực mình, ở nơi đó, lực lượng kinh khủng đang tàn phá bừa bãi, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ trong cơ thể.
- Làm sao… lại có thể…
Hắn lẩm bẩm, đồng tử bắt đầu giãn ra.
- Làm sao… ta lại thua…
Ở sau lưng hắn, Chu Nguyên chậm rãi thu bút, thản nhiên nói:
- Hỗn Nguyên Thiên, Thiên Uyên Vực, Chu Nguyên, hôm nay chém giết Thánh Linh Thiên-Phục Hải điện, Cát Ma, tại đây!
Thân thể Cát Ma ầm vang sụp đổ, tạo nên từng trận khói bụi.
Cũng chính lúc này, từng ánh mắt kinh hãi vô cùng từ khắp chiến trường nhìn về bên này…
Di Thạch, vốn đang truy sát đám người Quan Thanh Long, đôt nhiên dừng chân, âm trầm mặt nhìn về bên này.
Ai cũng không ngờ, Cát Ma lại bị giết…