Trong khoảnh khắc khi thân thể Cát Ma ngã xuống, vô số ánh mắt kinh hãi trong toàn bộ chiến trường đều nhìn về nơi đây.
Đặc biệt là những cường giả Thánh tộc của Thánh Linh Thiên, bọn hắn đều không ngờ tới, rằng cường giả Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thiên bọn hắn lại có thể ngã xuống ở chỗ này!
Tuy rằng lần giao chiến trước với Chu Nguyên, Cát Ma là bên chịu thiệt thòi, nhưng dẫu sao tình hình vẫn còn không quá nghiêm trọng. Hơn nữa nhiều người đều cảm thấy lần đó là vì Cát Ma khinh địch mới để cho Chu Nguyên lợi dụng được thời cơ. Nếu lần này nghiêm túc chiến đấu, vậy Cát Ma ắt có thể rửa nhục!
Nhưng nào ai nghĩ tới, kết quả của lần giao đấu này, lại là Cát Ma trực tiếp mất mạng tại chỗ này…
Đây là một đả kích rất lớn cho sĩ khí của toàn bộ Thánh Linh Thiên.
Mà các thành viên của Thánh Vương Thiên thì tốt hơn một chút, nhưng ai nấy đều nhìn Chu Nguyên với vẻ đề phòng. Tuy rằng thực lực của Cát Ma còn kém hơn so với Di Sơn, Di Thạch, nhưng cũng được coi là thuộc nhóm có chiến lực cao nhất rồi. Bọn hắn đều cho rằng khoảnh khắc khi Quan Thanh Long bị phong ấn thì toàn bộ chiến cuộc đều đã nghiêng về bọn hắn, nhưng nào ai nghĩ tới, tại thời điểm quan trọng này, Chu Nguyên lại có thể chém giết Cát Ma…
- Một tên phế vật, thế mà để cho một đứa tiện chủng của hạ tộc chém giết. Thánh Linh Thiên càng ngày càng tụt dốc rồi!
- Cũng may là Quan Thanh Long đã bị phong ấn.
- Đúng thế, bây giờ đội trưởng Di Thạch đã rảnh tay. Nếu tên khốn này dám chạy tới, vậy đội trưởng ắt sẽ làm cho hắn biết rõ sự chênh lệch to lớn giữa Thánh Linh Thiên cùng Thánh Vương Thiên là thế nào!
- …
Một đám cường giả Thánh Vương Thiên xì xào bàn tán, nhìn về tổng thể thì bọn hắn còn khá lạc quan, hiển nhiên là rất có lòng tin với Di Sơn, Di Thạch.
Mà về phần đội ngũ của ba đại Thiên Vực thì lúc này cũng đang phát ra những tiếng hoan hô trầm thấp. Lúc trước, khi Quan Thanh Long bị phong ấn, thì có thể nói là lòng của bọn hắn đã lạnh ngắt. Nhưng chiến tích bất ngờ của Chu Nguyên lại nhen nhóm lên một tia hi vọng trong lòng bọn hắn.
Bọn họ không kì vọng rằng Chu Nguyên có thể đánh bại Di Thạch, nhưng chỉ cần hắn có thể kìm chân Di Thạch một lúc, chờ đến khi Quan Thanh Long phá vỡ được phong ấn, vậy ưu thế sẽ lại nghiêng về phía bên này một lần nữa.
- Cái tên này…
Ở xa xa, Kim Linh Nhi nhìn Chu Nguyên với vẻ sững sờ, không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Dù là tận mắt thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin khi Chu Nguyên lại có thể trực tiếp chém giết Cát Ma. Đây chính là cường giả Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thánh Linh Thiên đấy! Nếu bàn về sức chiến đấu, thì chỉ sợ là trong toàn bộ Vạn Thú Thiên cũng chỉ có Khương Kim Lân là mạnh hơn hắn một chút.
- Thật biến thái… Tiểu tổ nói không sai chút nào!
Trên chiến trường không trung.
Di Sơn âm trầm ánh mắt, lại quay đầu nhìn về phía Khương Kim Lân, thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng kẻ này chém giết được Cát Ma thì có thể thay đổi được gì à?
- Nếu hắn dám chạy ra ngăn cản Di Thạch, thì kết cục của hắn cũng sẽ giống tên Cát Ma kia thôi.
Khương Kim Lân hờ hững nói:
- Chỉ cần hắn có thể kiên trì tới túc Quan Thanh Long mở được phong ấn là được.
Nói thật, tuy rằng bọn hắn đang hợp tác cùng Hỗn Nguyên Thiên, nhưng nói chung giữa đôi bên vẫn còn có quan hệ cạnh tranh. Nếu không phải lo lắng Quan Thanh Long không kịp thời mở được phong ấn khiến cho đại cục sụp đổ, thì thậm chí Khương Kim Lân còn cảm thấy vui mừng khi Quan Thanh Long bị trúng phong ấn.
Đã thái độ với Quan Thanh Long đều như vậy, thì hiển nhiên là Khương Kim Lân cũng chẳng có gì để ý lắm tới Chu Nguyên.
- Vô tình thật đấy! Nói thật, Huyền Long tộc các ngươi khá là giống Thánh tộc bọn ta đấy. Chỉ đáng tiếc là đầu nguồn cùng nội tình của Thánh tộc ta là thứ mà đám “sâu dài” các ngươi không thể so sánh được! – Di Sơn cười cười, lộ rõ vẻ kinh miệt cùng mỉa mai.
Sắc mặt Khương Kim Lân đột nhiên lãnh lẽo, nói:
- Nguồn cội của Huyền Long tộc ta chính là người sáng tạo ra Thiên Nguyên giới – Tổ Long!
- Đám tự dát vàng lên mặt mình. Tổ Long hóa thân thành vạn vật, mà Huyền Long tộc các ngươi cũng chỉ là một trong số rất nhiều đó thôi. Đừng tưởng rằng cùng có một chữ “Long”, mà có thể nhận tổ lung tung. - Di Sơn cười nói.
Trong mắt Khương Kim Lân lập tức dâng lên lửa giận ngút trời, sát khí không kìm được, nguyên khí dâng lên, thế công mênh mông bàng bạc tràn về phía Di Sơn mà đi.
Hai người lại lao vào nhau, kịch chiến lại bùng nổ.
Ở một khu vực khác của chiến trường.
Quan Thanh Long ngồi xếp bằng trên đất, nguyên khí toàn thân ảm đạm. Ở phía trước hắn, càng ngày càng có nhiều cường giả của ba đại Thiên Vực chạy tới hộ vệ. Chỉ là, mặc dù số lượng người ngày càng tăng, nhưng đối mặt với thân ảnh Di Thạch chỉ một thân một mình, thì bọn hắn vẫn không khỏi căng cứng thân thể, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nhưng lúc này Di Thạch vẫn còn chưa để ý tới đám người này. Bởi vì hắn biết, sau khi chém giết Cát Ma, Chu Nguyên ắt sẽ chạy tới chỗ này.
Ông!
Quả nhiên, hư không trước mặt chập trùng, một bóng người đạp chân mà ra.
Môt thân ảnh cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, nơi ngòi bút còn nhỏ giọt từng vết máu, toàn thân tỏa ra sát khí, xuất hiện.
Nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện, đám người ở đằng sau không khỏi thở phào một hơi, trong mắt hơi hiện lên vẻ kính sợ.
- Sư huynh Sở Thanh, không sao đấy chứ? – Vừa hiện thân, Chu Nguyên đã nghiêng đầu nhìn Sở Thanh lúc này đầy người máu tươi, hỏi.
Sở Thanh hơi nhếch miệng, không để ý tới vết thương quanh thân, nói:
- Vẫn còn khá tốt, chỉ là nếu cậu đến chậm thêm lúc nữa, thì chỉ sợ là ta sẽ chết ở chỗ này mất.
Chu Nguyên cười cười, sau đó lại quay đầu nhìn hai nàng Tô Ấu Vi cùng Võ Dao. Nếu như không phải nhờ vào hai nàng liên thủ kịp thời hóa giải giúp Quan Thanh Long một đòn công kích tất sát vào thời khắc nguy cấp, vậy lúc này chỉ sợ Quan Thanh Long đã là một bộ thi thể rồi.
Một khi điều đó xảy ra, vậy toàn bộ sĩ khí ba đại Thiên Vực sẽ phải gánh chịu đả kích mang tính hủy diệt. Đến lúc đó, dù là Chu Nguyên đến cũng không thể lật ngược trở về. Dù sao trong lòng những thành viên ở đây, thì đều là càng tin phục Quan Thanh Long hơn là hắn.
- Không tệ đâu, lại có thể ngăn cản một kích của tên kia. – Chu Nguyên cười nói.
Đôi mắt phượng của Võ Dao lạnh lùng nhìn Chu Nguyên, nói:
- Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?
Trong khi tên này chém giết được Cát Ma, lập nên chiến tích hiển hách, còn nàng bên này thì ngay cả đón lấy một kích của Di Thạch cũng làm không được, còn phải nhờ sự giúp đỡ của Tô Ấu Vi. Chênh lệch hai bên thế nào nhìn cái thấy ngay. Nhưng Võ Dao lại vốn là người kiêu ngạo, không đời nào sẽ thừa nhận mình kém Chu Nguyên, dù đây có là sự thật, thì miệng cũng tuyệt đối không thừa nhận.
Tô Ấu Vi thì cười nhẹ một tiếng, nói:
- So ra còn kém xa điện hạ đây. Nhưng ta sẽ cố gắng đuổi kịp điện hạ!
Phản ứng khác nhau một trời một vực của hai nàng làm cho Chu Nguyên có chút bất đắc dĩ, chỉ đành khoát tay, nói:
- Hai người hộ tống đội trưởng Quan Thanh Long tới chỗ Ngải Thanh bên kia đi, còn tên Di Thạch này giao cho ta ngăn cản.
- Điện hạ cẩn thận một chút. Kẻ này cực mạnh, lại có được Thánh Đồng, khó giải quyết hơn nhiều so với Cát Ma! – Tô Ấu Vi vội nhắc nhở.
Chu Nguyên gật nhẹ đầu.
Mấy người Tô Ấu Vi, Võ Dao, Sở Thanh thấy thế, cũng không dám tiếp tục đợi ở chỗ này, vịn Quan Thanh Long nhanh chóng rút đi.
Di Thạch cũng không đuổi theo, mà là nhìn Chu Nguyên với vẻ nghiền ngẫm, nói:
- Thật không ngờ Cát Ma lại thua trong tay ngươi đấy!
Chu Nguyên cũng nhìn chăm chú vào trên người Di Thạch, sắc mặt trầm ngưng. Cảm giác nguy hiểm do kẻ này mang lại còn mạnh hơn nhiều so với Cát Ma. Hơn nữa, phiền phức nhất khi gặp phải đối thủ Thánh tộc là Thánh Đồng nơi mi tâm của bọn hắn, Thánh Đồng này ẩn chứa rất nhiều thuật pháp huyền diệu, làm cho người ta khó có thể phòng bị. Trước đây Quan Thanh Long bị phong ấn cũng là bởi vì năng lực của Thánh Đồng này.
- Lại một trận đánh ác liệt đây!
Chu Nguyên thở dài một hơi, xem ra nếu đấu với tên Di Thạch này, thì đừng mơ giữ lại một chút thủ đoạn nào.
- Trận đánh ác liệt?
Di Thạch nghe vậy, dáng tươi cười càng thêm nguy hiểm, Thánh Đồng nơi mi tâm cũng tỏa ra ánh sáng khủng bố, nói:
- Chu Nguyên, ngươi cho rằng chém giết được Cát Ma, là đã đủ sức tới khiêu chiến ta rồi đấy à?
- Thánh Đồng của ta đã đạt tới tam tinh, hoàn toàn khác biệt so với Cát Ma đấy!
- Nếu như ngươi còn có chút quyến luyến với cái mạng nhỏ của mình, thì bây giờ chạy như chó nhà có tang thì may ra còn kịp!
Di Thạch cười, mà Thánh Đồng nơi mi tâm cũng bắt đầu sáng lên, ba ngôi sao dần hiển hiện, tỏa ra lực lượng khủng bố khiến cho hư không xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt.
Nhưng mà, đối mặt với ngôn ngữ khinh miệt của Di Thạch, Chu Nguyên chỉ là bình tĩnh, một viên cầu màu bạc trượt ra khỏi tay áo, sau đó hóa thành chất lỏng màu bạc, co dãn biến hình, cuối cùng hóa thành một bóng người màu bạc giống Chu Nguyên như đúc.
Thiên Nguyên Bút trong tay chỉ hướng Di Thạch, Chu Nguyên cất tiếng nói:
- Năng lực của Thánh Đồng của ngươi là làm cho chủ nhân nói nhảm quá nhiều đấy à?