Khi ngân giáp bọc thân, thì đồng tử Chu Nguyên cũng lóe lên hào quang bảy màu, mà ở trong Thần Phủ, hồ lô nửa thực nửa ảo kia cũng bắt đầu rung nhẹ.
Oanh!
Một luồng ba động khủng bố cực đoan bắt đầu phát ra từ cơ thể Chu Nguyên, hư không gần đó bắt đầu vỡ nát, một luồng khí thế sắc bén không cách nào hình dung, tưởng như có thể trảm thiên diệt địa tràn ra.
Dưới khí tức khủng bố ấy, tưởng như toàn bộ chiến trường đều rung nhè nhẹ.
Là đối thủ của Chu Nguyên, Di Thạch là người đầu tiên cảm nhận được sự khủng bố của cơn ba động này, sắc mặt hắn không khỏi dần trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Trước đó cũng đã từng nghe Cát Ma nói, là ngươi biết một môn Thánh Nguyên thuật cực kì kinh người. Bây giờ rốt cục muốn lộ ra rồi à?
Nếu nói còn có điều gì mà Di Thạch còn kiêng kị ở Chu Nguyên thì hiển nhiên là môn Thánh Nguyên thuật có sức mạnh mà ngay cả Thánh Đồng của Cát Ma cũng bị phong ấn này.
Trong chiến trường, nhiều ánh mắt không khỏi tụ về nơi đây.
Ai cũng cảm giác được Chu Nguyên đang chuẩn bị tung đòn cuối.
Cũng không biết sau khi tung ra chiêu Thánh Nguyên thuật này thì liệu hắn có thể lật ngược lại cục diện hiện nay hay không?
Ở xa xa, Ngải Thanh vốn đang giúp Quan Thanh Long giải trừ phong ấn, thấy cảnh này thì không khỏi cau mày lại, nói:
- Hành động này của đội trưởng Chu Nguyên thật không sáng suốt. Việc mà hắn nên làm bây giờ là cố gắng kìm chế Di Thạch, mà không phải là dốc sức quyết hơn thua thế này. Lỡ như…
Tuy rằng trước đó Chu Nguyên liên tục ở vào thế hạ phong, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể miễn cưỡng ngăn chặn Di Thạch. Theo Ngải Thanh thấy, hắn chỉ cần duy trì tình thế như thế là được, căn bản không cần mạo hiểm tung ra đòn sát chiêu thế này. Nếu lỡ như hắn thất thủ, vậy còn ai còn có thể kiềm chế Di Thạch?
Tô Ấu Vi ở bên nghe vậy, nói:
- Di Thạch là đại cường địch, mà nội tình nguyên khí của Điện hạ lại kém hơn hắn một bậc. Nếu cứ để tình trạng như hiện nay kéo dài, thì thế yếu của người sẽ càng ngày càng lớn. Nếu đã như vậy, thì thà rằng đánh cược một lần… Hơn nữa, với hiểu biết của ta về điện hạ, nếu không có nắm chắc thì ngài ấy sẽ không mạo hiểm thế này!
Ngải Thanh nhìn thoáng qua cô thiếu nữ mà dung nhan và khí chất đều tuyệt đỉnh đến nỗi ngay cả nàng cũng cảm thấy mặc cảm này, nghe ra ý bảo vệ Chu Nguyên trong lời nói của nàng, hơn nữa vốn Ngải Thanh cũng không phải là người thích tranh luận, thế nên chỉ nói:
- Cô cảm thấy đội trưởng Chu Nguyên mạo hiểm đi nước cờ này là có thể đánh bại Di Thạch à? Đương nhiên là ta cũng hi vọng như vậy, bởi vì đây là kết quả tốt nhất. Nhưng cô cũng không nên phủ nhận là, lỡ như đội trưởng Chu Nguyên thất thủ thì sao?
- Vậy ta liền lên thế thân ngài ấy. Dù là chết ở đây, ta cũng quyết ngăn cản lại Di Thạch thêm được một lát. – Tô Ấu Vi cũng bình tĩnh trả lời.
Đám người thủ vệ ở bên cạnh nghe vậy không khỏi quay mặt nhìn nhau, dẫu rằng hai cô gái đối thoại rất bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được ánh đao bóng kiếm ẩn dưới từng lời đối thoại của họ.
Vào lúc này, Võ Dao cũng đột nhiên mở miệng:
- Chu Nguyên không phải là kẻ ngu xuẩn, đương nhiên là cũng biết hậu quả của lựa chọn này. Thế nên nếu hắn đã quyết định đi nước cờ hiểm, cũng có nghĩa là trong suy nghĩ của hắn, kết quả của nước cờ hiểm này sẽ không thể tệ hơn so với việc cứ kéo dài thêm như hiện nay.
Tuy rằng giữa Võ Dao và Chu Nguyên vẫn còn ân oán đan xen, nhưng dẫu sao Chu Nguyên cũng là người của Hỗn Nguyên Thiên. Trong lúc hắn đang đứng phía trước chiến đấu chống lại cường địch, thì những người ở đằng sau như bọn họ không nên đi chất vấn lựa chọn của hắn.
Quan Thanh Long nhìn thấy ba cô gái như vậy, không khỏi bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Đội trưởng Ngải Thanh, vẫn là phiền cô nhanh chóng giải trừ phong ấn giúp ta đi. Mặc kệ đội trưởng Chu Nguyên lựa chọn thế nào, chỉ cần giải trừ được phong ấn cho ta, thì ta đều có thể xử lý được.
Có thể nghe ra sự tự tin trong lời nói của Quan Thanh Long.
Thân là Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Hỗn Nguyên Thiên, bản thân Quan Thanh Long cũng có sự kiêu ngạo của mình. Tuy rằng hôm nay ra trận không quá thuận lợi, còn chưa làm được gì thì đã bị đại chiêu của đồng đội hố… nhưng điều này cũng không thể trách hắn chứ?!
Ngải Thanh nghe vậy, không nói thêm gì nữa, ánh mắt rủ xuống, tăng thêm tốc độ giải trừ phong ấn.
Ông!
Khí tức kinh khủng không ngừng hội tụ, ngân giáo bao trùm Chu Nguyên chậm rãi giơ bàn tay lên. Trong lòng bàn tay, một chùm hào quang bảy màu nổi lên, lộng lẫy tựa như một con các chép bảy màu.
Chỉ là khi nó vừa xuất hiện, hư không bốn phía Chu Nguyên lập tức bị cắt chém thành muôn mảnh, để lộ từng vết tích tối tăm.
Đôi mắt ẩn sau bộ giáp bạc tràn đầy vẻ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Di Thạch, trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay Chu Nguyên nhấc lên.
- Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang!
Vút!
Hào quang bảy màu bắn mạnh mà ra, trực tiếp xuyên thủng hư không, lao đi với tốc độ cực nhanh.
Rống!
Di Thạch gầm lên một tiếng, thân ảnh liên tục di chuyển tránh né. Nhưng mặc kệ hắn di chuyển tới chỗ nào, thì hư không trước mặt hắn đều trực tiếp vỡ nát, hào quang bảy màu kia tựa như có thể xuyên qua khoảng cách không gian, đi sát theo sau hắn.
Mà bản thân Di Thạch cũng cảm nhận được lực lượng để hắn phải rùng mình ẩn giấu trong chùm sáng bảy màu kia.
Nguồn lực lượng mà nó chứa quá mạnh.
- Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Ta chờ giây phút này lâu rồi, bởi vì ta muốn nhìn xem, ánh kiếm có thể trảm thiên địa này của ngươi liệu có thể chém phá Bất Diệt Thạch Thể của ta hay không?!
Di Thạch cũng không cảm thấy e ngại, ngược lại trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, hắn thét dài một tiếng, Thánh Đồng nơi mi tâm đột nhiên tràn ra quang mang cổ xưa. Quang mang như nước chảy, bao trùm lấy thân thể hắn.
- Thánh Đồng - Bất Diệt Thạch Thể!
Thân thể Di Thạch bắt đầu xuất hiện biến hóa cực lớn. Chỉ thấy thân hình hắn bắt đầu phồng to, cao lớn tới hơn mười trượng, màu sắt máu thịt nhạt dần, thay vào đó là màu xám trắng đậm. Chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, Di Thạch đã biến thành một Thạch Nhân khổng lồ, cổ xưa như đã từng trải qua bao năm tháng.
Rống!
Thạch Nhân cổ xưa ngửa cổ gầm lên từng tiếng trầm trầm, hai cánh tay đá chợt đưa lên đang chéo trước người, trông tựa như một tấm thạch thuẫn.
Vù!
Cũng đúng vào lúc này, hư không trước mặt vỡ nát, một đạo hào quang bảy màu phá không lao ra.
Hào quang bảy màu trực tiếp chém vào trên cánh tay đá kia.
Trong nháy mắt đó, tưởng như toàn bộ thiên địa đều dừng lại trong chốc lát.
Keng!
Ngay sau đó, một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên, một làn sóng xung kích rộng tới vạn trượng trực tiếp lan tràn, mặt đất xung quanh vỡ nát trong nháy mắt, bị cắt chém ra từng cái hố sâu. Mà những người đang chiến đấu ở gần đó cũng vì không tránh kịp mà bị sóng xung kích đánh cho hộc máu bay ra, trên thân ai nấy đều tràn đầy vết chém.