Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1274 - Chương 1273: Hai Luồng Kiếm Quang (2)

Chưa xác định
Chương 1273: Hai luồng kiếm quang (2)

Ở trung tâm vụ va chạm thì xuất hiện một cái hố to sâu không thấy đáy, hố to sâu hun hút, ở quang mép mịn phẳng như gương, tựa như khi lưỡi dao sắc bén cắt vào đậu hũ vậy.

Vô số ánh mắt kinh hãi bắn tới…

Mức độ va đụng khủng bố thế này, khiến cho kể cả những người có chiến lực đỉnh tiêm của hai bên cũng không khỏi hồi hộp hãi hùng.

Cũng không biết va đụng như vậy, thì cuối cùng ai là người hơn một bậc?

Dưới sự tập trung của vô số người, ba động nguyên khí nơi đầu nguồn vụ va chạm dần tan đi, sau đó đám người liền nhìn thấy một Thạch Nhân cổ xưa đứng lẳng lặng sừng sững trên hư không. Hắn vẫn duy trì tư thế giao hai tay phía trước như lúc đầu.

- Ngăn được rồi à?

Một số người không khỏi thốt lên. Nhưng cũng chính lúc này, một tiếng “răng rắc” vang lên, trên hai cánh tay cổ xưa của Thạch Nhân bắt đầu lan tràn vết rách, đá vụn không ngừng rơi ra, vết rách cũng lan ra đến hơn nửa thân thể của Thạch Nhân.

Ầm.

Một nửa thân thể Thạch Nhân vỡ ra, để lộ ra nửa khuôn mặt của Di Thạch. Lúc này, đầy người hắn toàn là vết máu, rạn nứt tựa như một thứ đồ sứ bị rạn.

- Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, sau đó nhếch miệng cười nhe răng:

- Thánh Nguyên thuật bá đạo đấy… Lại có thể phá hoại Bất Diệt Thạch Thể của ta thành như thế này…

- Nhưng đáng tiếc là… ta vẫn chịu được!

Di Thạch ngửa mặt lên trời cười như điên. Tuy rằng hắn cũng bị đạo hào quang bảy màu kia chém thương, nhưng lại chưa trực tiếp bị chém giết. Hiển nhiên, Bất Diệt Thạch Thể của hắn cũng không quá e ngại đạo hào quang bảy màu kia.

- Ha ha, Chu Nguyên, Thánh Nguyên thuật thì lợi hại thật, nhưng với nội tình như vậy của ngươi mà dùng tới nó, thì chắc bây giờ lực lượng đã hao hết rồi chứ? Bây giờ ngươi còn dựa vào cái gì chơi với ta đây?!

Tiếng cười như điên của Di Thạch quanh quẩn khắp chiến trường, khiến cho không ít người ba đại Thiên Vực không khỏi biến sắc mặt, lộ vẻ bất an.

Ở xa xa, Ngải Thanh cũng thở dài một hơi, hơi lắc đầu. Quả nhiên, nàng đúng, Chu Nguyên đi nước cờ hiểm cũng không tạo ra được hiệu quả mong muốn.

Chỉ sợ cục diện tiếp tới đây sẽ càng thêm khó khăn rồi.

Trong tiếng cười như điên như dại của Di Thạch, bộ ngân giáp bao bọc quanh người Chu Nguyên bắt đầu trở nên ảm đạm, sau đó nhanh chóng hóa thành chất lỏng màu bạc nhỏ xuống…

Sắc mặt Chu Nguyên vẫn rất bình thản, nhìn thoáng qua ngân giáp đang dần thu nhỏ, lại nhìn Di Thạch còn đang cười như điên, khóe miệng chợt cong lên một nụ cười quỷ dị.

Vút!

Thân ảnh hắn bắn mạnh mà tới.

- Thứ không biết sống chết! Lại còn dám chủ động tới chịu chết nữa à?!

Di Thạch thấy Chu Nguyên còn dám chủ động tiến lên, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

Chỉ là, nụ cười của Di Thạch còn chưa kịp kéo dài, thì hắn đã đột nhiên nhìn thấy trong mắt Chu Nguyên hiện lên hào quang bảy màu, lại trong chớp mắt tiếp theo, một luồng ba động kinh khủng bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên.

Một vòng hào quang bảy màu trực tiếp bắn ra từ sau lưng Chu Nguyên phóng lên tận trời, lại một lần nữa chém về phía Di Thạch với tốc độ nhanh như sấm sét.

Di Thạch trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê rần, trong mắt hiện lên cơn sợ hãi tột độ, không chút do dự quay đầu liền chạy, trong miệng không khỏi gầm gừ lên tiếng:

- Con mẹ nó! Làm sao có thể… làm sao có thể có luồng kiếm quang thứ hai được?!

Ông!

Khi luồng hào quang bảy màu thứ hai kia bắn ra, thì không chỉ là bản thân Di Thạch, mà ngay cả các cường giả các phương vốn đang chú ý tới cuộc chiến nơi đây đều không khỏi lộ vẻ kinh hãi, trong mắt khó giấu vẻ kinh sợ.

Ai cũng không ngờ tới Chu Nguyên lại có thể liên tục thi triển hai ánh kiếm bảy mày hai lần liền!

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Phải biết Thánh Nguyên thuật không chỉ có điều kiện tu luyện rất hà khắc, mà còn có yêu cầu cực cao về nguyên khí. Dựa theo áng chừng, cảnh giới Thiên Dương cảnh, dù có nội tình nguyên khí lên tới 3 tỷ, khi muốn sử dụng Thánh Nguyên thuật thì cũng phải cố gắng lắm mới có thể phát ra được một lần.

Còn nếu muốn lại thi triển ra ngay một lần nữa, thì sợ là không những không thể thành công, mà tự thân cũng gặp phải phản phệ.

Có thể nói trong chiến trường hiện nay, dù là người mạnh nhất như Quan Thanh Long hay Di Sơn thì cũng có khó thể sử dụng lần thứ hai được!

Thế mà… Chu Nguyên lại làm được!

Chỉ nhìn uy năng của đạo hào quang bảy màu kia thì cũng đủ hiểu đó không phải là giả.

Thế nên ngay khi Di Thạch nhìn thấy hào quang bảy màu bắn tới, thì không hề do dự xoay người bỏ chạy.

Với thân Thạch Thể tàn phá bây giờ của hắn thì đã khó có thể chịu nổi phát thứ hai rồi.

Vù!

Di Thạch dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy trốn, hơn nữa còn không tiếc nhằm những chỗ có đông các cường giả Thánh tộc mà chạy, đa phần những kẻ này không tránh kịp, chỉ nhìn thấy hào quang bảy màu lướt qua, thân thể đã tan thành vụn máu, hài cốt cũng không còn.

Nhưng hiển nhiên ý đồ dùng chính thân thể đồng đội của mình để tiêu hai năng lượng của hào quang bảy màu của Di Thạch cũng không tạo nên chút tác dụng nào.

Hào quang bảy màu tựa như giòi trong xương, bám sát Di Thạch gắt gao, mà lại đang ngày càng tiếp cận hắn.

Luồng khí tức nguy hiểm gần sát sau lưng khiến cho lông tơ toàn thân Di Thạch không khỏi dựng đứng lên.

Sắc mặt của hắn tràn đầy phẫn nộ. Tình huống này nằm ngoài dự đoán cửa hắn. Cát Ma cũng chưa từng nói cho hắn biết rằng Chu Nguyên có khả năng thi triển hào quang bảy màu lần thứ hai, thế nên bây giờ mới khiến cho hắn phải phiền phức đến thế này.

Oanh!

Di Thạch hít sâu một hơi, phun ra một chùm khói xám trắng. Khói xám trắng vừa ra ngoài, đã biến hóa thành từng cơn mưa đất đá trôi, tràn qua va chạm với hào quang bảy màu.

Xoẹt!

Nhưng tiếc là dù làm thế nào Di Thạch cũng không thể ngăn cản được hào quang bảy màu. Kiếm quang lướt qua, toàn bộ đất đá trôi do nguyên khí biến thành kia đã sụp đổ tan rã.

Di Thạch thấy thế, chỉ còn cách tiếp tục chạy như điên.

Nhưng đám người cũng có thể phát hiện ra, phương hướng mà Di Thạch chạy trốn chính là hướng về phạm vi vòng chiến chỗ Di Sơn.

Mà hiện nay, tại bên chiến trường chỗ Di Sơn, hắn đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Khương Kim Lân bị hắn đánh cho máu tươi đầy người, thậm chí vảy rồng cũng đã bị xé nát, trên thân thể có từng vết thương sâu tận xương, nhìn cực kì thê thảm.

Nhưng Khương Kim Lân lại khá quật cường, dù bị đánh thê thảm như vậy, nhưng vẫn cứ tiến công không lùi, cắn chặt Di Sơn không thả.

Một trong những nguyên nhân mà Khương Kim Lân quyết tâm như vậy là vì hắn cũng đã phát hiện tình thế nguy hiểm của Di Thạch, nếu giờ bản thân hắn không thể kiềm chế Di Sơn, để Di Sơn chạy tới giải nguy cho Di Thạch, thì rõ là đã bỏ qua một cơ hội lật ngược thế cục cực kì tốt rồi.

Đối mắt với thế công liều chết của Khương Kim Lân, Di Sơn không khỏi tức sầm cả mặt. Kể từ khi Chu Nguyên phát ra đạo hào quang bảy màu thứ hai kia, cục diện đã bắt đầu thoát khỏi khống chế của hắn.

Nếu như cứ ngồi nhìn Di Thạch bị trọng thương thế này, thì thế cục sẽ cực kì không ổn.

- Ha ha, Di Sơn, đối thủ của ngươi là ta đây, đừng hòng nghĩ đến chuyện rời đi!

Khương Kim Lân cũng phát hiện Di Sơn nôn nóng, thế là không khỏi cười to lên, mặt mũi tràn đầy máu tươi, lại lần nữa tấn công một cách điên cuồng.

Bình Luận (0)
Comment