Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1274: Triệu Mục Thần, Xả Thân Quên Mình?

Chưa xác định
Chương 1274: Triệu Mục Thần, xả thân quên mình?

Oanh!

Trong cơn tức giận, Di Sơn dốc sức đấm ra một quyền, xé rách hư không, một phát đấm sụp lồng ngực cửa Khương Kim Lân, vảy rồng vỡ vụn.

- Phụt!

Khương Kim Lân phun ra một ngụm máu tươi, hắn gầm lên một tiếng, toàn bộ thân thể càng thêm chuyển hóa sang dạng Long hình, sau đó không sợ chết xông lên trước. Hắn là thiên kiêu của Huyền Long tộc, thân thể vốn cực kì mạnh mẽ, sinh mệnh cũng rất bền bỉ, chỉ cần Di Sơn không triệt để đánh chết hắn, thì hắn vẫn có thể gồng sức đánh được.

Di Sơn nhìn chằm chằm Khương Kim Lân, cười lạnh mộ tiếng, nói:

- Ngươi thật cho rằng chỉ cần kìm chân ta thì ta sẽ không có cách cứu viện Di Thạch à? Các người đều quá coi thường ta rồi1

Nói đoạn, hắn lại quay đầu nhìn sang phía Di Thạch đang lao tới bên này, Thánh Đồng nơi mi tâm chợt tỏa ra thánh quang.

- Thánh Đồng – Toái Không!

Thánh Đồng phun trào quang mang, chỉ thấy không gian trước mặt Di Thạch đột nhiên vặn vẹo kịch lượt, sau đó dần để lộ ra vết nứt tối tăm.

Vừa lúc này, đạo hào quang bảy màu vừa bắn tới, liền bị vết nứt không gian kia nuốt vào trong.

Trong vết nứt không gian lập tức truyền ra một cơn sóng rung động khủng bố, sau đó một lúc, vết nứt không gian mới dần biến mất.

Ồ!

Vô số người thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc ồ lên. Không ai ngờ tới, dù bị Khương Kim Lân cuốn lấy, Di Sơn vẫn có thể ra tay trợ giúp hóa giải cục diện nguy hiểm cho Di Thạch.

Nhưng hiển nhiên Di Sơn cũng phải trả giá cho hành động này của mình. Chỉ thấy từ trong Thánh Đồng của hắn chảy ra một vệt máu tươi, ánh sáng quanh Thánh Đồng cũng dần ảm đạm xuống.

“Hi sinh là đáng giá. Thủ đoạn cuối cùng của tên Chu Nguyên kia là hai đạo hào quang bảy màu này rồi. Mất đi hai đạo hào quang bảy màu, hắn đã như con cọp không răng, mình Di Thạch cũng đủ sức trừng trị hắn.” – Di Sơn âm thầm thở dài một hơi.

Trên bầu trời, sống sót sau tai nạn, Di Thạch không khỏi thở dài một hơi, sau đó chợt sắc mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn về phía Chu Nguyên. Tên khốn này dám khiến hắn phải chật vật như vậy, nếu hôm nay không giết được kẻ này, thì Di Thạch hắn quyết không dừng lại.

Dẫu tức giận, nhưng Di Thạch cũng không lập tức hành động, mà là nhanh chóng móc ra một viên huyết đan, nuốt xuống tranh thủ khôi phục nguyên khí.

Chỉ là, trong lúc toàn bộ tâm thần Di Thạch tập trung trên người Chu Nguyên, thì hắn cũng không phát hiện được, rằng chẳng biết từ lúc nào lại có một cái bóng mờ xuất hiện ở sau lưng.

Bóng mờ kia nhào tới, trực tiếp quấn quanh Di Thạch, từng dòng nguyên khí quấn quanh trói buộc cả hai vào một chỗ.

Biến cố xuất hiện đột ngột khiến cho Di Thạch không khỏi sợ hãi tột độ. Hăn vội vàng nhìn lại, chỉ thấy có một bóng người xuất hiện sau lưng mình, thế là không khỏi nổi giận điều động nguyên khí, chấn động sau lưng.

- Hự!

Thân ảnh sau lưng bị chấn động va vào, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại cang thêm quấn chặt lấy Di Thạch.

Lúc này, đám người Chu Nguyên cũng phát hiện bất thường, không khỏi thốt lên:

- Triệu Mục Thần?!

Thì ra người xuất hiện sau lưng Di Thạch lại chính là Triệu Mục Thần!

- Chỉ là một con kiến hôi lại dám ra tay với ta, thứ không biết sống chết! – Thân thể Di Thạch không ngừng phát tán chấn động, làm cho Triệu Mục Thần sau lưng bị va hạm hộc máu không ngừng.

Thế nhưng Triệu Mục Thần lại không thềm để ý tới thương thế bản thân, thậm chí lộ ra nụ cười dữ tợn, há miệng cắn vào cổ Di Thạch, điên cuồng hút lấy máu hắn.

Đồng thời, hắn còn không quên hô lên:

- Chu Nguyên, còn không mau mau động thủ?!

Vù!

Chưa đợi Triệu Mục Thần nhắc nhở, thân ảnh Chu Nguyên đã bắn mạnh mà ra. Mặc dù không hiểu vì sao Triệu Mục Thần lại đột nhiên xả thân quên mình thế này, đây rõ ràng không phải là tính cách của kẻ này, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian để suy nghĩ cẩn thận nữa, trước chém giết được tên Di Thạch này mới là quan trọng nhất.

Ở xung quanh, đám cường giả Thánh tộc thấy thê cũng nhao nhao lao tới, ý đồ bảo vệ Di Thạch.

Thế là mấy người Võ Dao, Tô Ấu Vi, Sở Thanh cũng nhanh chóng lao ra, chặn lấy đám cường giả Thánh tộc kia.

Chỉ qua thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, chiến trường lại bắt đầu trở nên kịch liệt.

Trong tầm mắt của Chu Nguyên chỉ có một mục tiêu là Di Thạch, hắn nhanh chóng xuất hiện trước người Di Thạch cùng Triệu Mục Thần, nhìn hai người gần như đang quấn quít lấy nhau kia, khóe miệng Chu Nguyên không khỏi giật nhẹ.

- Cút đi!

Di Thạch nổi điên gầm lên, nguyên khí trong cơ thể bộc phát.

Oanh!

Rốt cục lần này Triệu Mục Thần bị đánh bay, toàn thân rách tung tóe, cực kì thê thảm.

Di Thạch lơi dụng thời cơ nhanh chóng lùi lại.

Chu Nguyên vung tay áo lên, một luồng nguyên khí cuốn lấy Triệu Mục Thần, cứ nhìn bộ dáng thoi thóp hiện nay của hắn, sợ là đến sức tiếp đất cũng không còn.

- Ngươi… - Chu Nguyên không nhịn được mở miệng.

Triệu Mục Thần lại nhếch miệng, trên hàm răng tràn đầy vết máu, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Di Thạch, trong mắt lướt qua vẻ tham lam quỷ dị.

- Di Thạch, mau dùng Thiên Nguyên Bút của ngươi đâm ta. – Triệu Mục Thần nói.

Chu Nguyên hơi giật minh, nhưng cũng không do dự, bàn tay hiện ra Thiên Nguyên Bút, ngòi bút sắc bén đâm xuống, xuyên thủng bụ dưới Triệu Mục Thần.

- A!

Triệu Mục Thần cầm chặt thân bút, mặt mũi vặn vẹo nhìn Chu Nguyên.

- Không phải chính ngươi bảo ta dùng bút đâm ngươi à? – Chu Nguyên cười nói.

Triệu Mục Thần không khỏi co giật khóe miệng. Tên khốn này đúng là không chút do dự, thậm chí hắn còn cảm giác trong chớp mắt lúc nãy Chu Nguyên thật dự định thừa cơ đâm chết hắn.

Nhưng lúc này cũng không còn thời gian đôi co với Chu Nguyên, Triệu Mục Thần nhanh chóng kết ấn tay, trên mặt hiện lên từng vết máu hóa thành đường vân.

- Phụt!

Cũng trong nháy mắt khi ấn pháp của hắn kết thành, thì Di Thạch vốn đang nhanh chóng lùi lại lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ở phần bụng của hắn cũng đột nhiên xuất hiện một vết thương dữ tợn.

Di Thạch khó có thể tin nhìn vết thương quỷ dị dưới bụng mình, nổi giận nhìn về phía Triệu Mục Thần. Hiển nhiên, thương thế đột nhiên xuất hiện này là do con sâu kiến Thiên Dương cảnh trung kỳ này làm ra.

Đối mặt với ánh mắt như giết người kia của Di Thạch, Triệu Mục Thần nhếch miệng cười, nói:

- Lúc trước trong lúc ngươi suy yếu nhất, ta đã nuốt máu của ngươi, đồng thời cũng truyền máu của ta vào trong cơ thể ngươi rồi. Thế nên bây giờ, có thể coi như hai chúng ta là có kết nối.

Nói đoạn, Triệu Mục Thần đột nhiên vươn tay nắm chặt một cánh tay khác, dùng sức vặn vẹo.

Răng rắc!

Triệu Mục Thần thế mà lại trực tiếp xé rách cánh tay của mình xuống.

- A!!!

Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

Một là của Triệu Mục Thần, mà một cái khác thì chính là của Di Thạch.

Di Thạch nổi giận nhìn sang cánh tay phải của mình, ở nơi đó máu tươi đang tràn ra, toàn bộ cánh tay đều bị vặn gãy, sau đó rơi xuống.

Hơn nữa, cánh tay cụt kia vừa rơi ra, đã có một dải nguyên khí cuốn tới bắt lấy nó.

Người xuất thủ là Chu Nguyên!

Chu Nguyên lộ vẻ ghét bỏ nắm chặt cánh tay cụt này, lại nhìn về phía Triệu Mục Thần, nói:

- Ngươi muốn thứ đồ này à?

Lúc trước Triệu Mục Thần cũng đã thầm truyền âm nhờ hắn bắt lấy cánh tay này.

Ánh mắt Triệu Mục Thần lộ vẻ nóng bỏng, đoạt lấy cánh tay cục, sau đó đột nhiên há to mộm, một ngụm nuốt toàn bộ cánh tay vào trong bụng trong sự bất ngờ khiêp sợ của Chu Nguyên…

Bình Luận (0)
Comment