Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1276 - Chương 1275: Có Thể Trảm Tinh Thần

Chưa xác định
Chương 1275: Có thể trảm tinh thần

Trong khoảng khắc khi Triệu Mục Thần nuốt cánh tay của Di Thạch vào trong bụng, thì ngay tại chỗ cánh tay cụt của hắn, máu thịt lai đột nhiên nhúc nhích cực kì quỷ dị, sau đó, một cánh tay đẫm máy nhanh chóng nhô ra, khôi phục với tốc độ nhanh chóng đến mức ngay cả Chu Nguyên cũng phải kinh ngạc.

Hơn nữa, Chu Nguyên còn cảm giác được dường như ba động nguyên khí trong cơ thể Triệu Mục Thần lại tăng cường hơn.

- A!

Cũng lúc này, lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Di Thạch ôm chỗ cụt tay, dữ tợn nhìn chằm chằm Triệu Mục Thần, bởi vì trong khoảnh khắc khi Triệu Mục Thần nuốt mất cánh tay của hắn, thì trong cảm nhận từ nơi sâu xa, hắn có thể cảm giác được chỉ sợ bản thân sẽ rất khó có thể mọc lại được cánh tay này nữa.

Phải biết, với những cường giả như bọn hắn, thì dù tứ chi đứt gãy, cũng có thể dùng một số linh đan diệu dược để tái sinh lại.

Thế nhưng giờ khắc này, Di Thạch lại cảm giác cánh tay phải của mình như đã vĩnh cửu mất đi.

Thậm chí dù hắn uống những đan dược chuyên phục hồi tứ chi kia cũng không thể mọc lại được.

Hiển nhiên, hắn có cảm giác này là vì Triệu Mục Thần nuốt mất cánh tay kia.

Thế nên lúc này Di Thạch vừa sợ vừa hận. Ánh mắt tưởng như muốn lăng trì Triệu Mục Thần ra làm muôn mảnh. Hắn không thể ngờ tới, tên sâu kiến chỉ mới Thiên Dương cảnh trung kỳ này lại có thể khiến cho bản thân phải chật vật như vậy.

Đối mặt với ánh mắt oán độc của Di Thạch, Triệu Mục Thần lui lại phía sau một bước, đứng núp sau lưng Chu Nguyên.

- Hiện tại hắn đã trọng thương rồi, chuyện còn lại giao cho ngươi đấy! – Triệu Mục Thần ho khan một cái, nói.

Chu Nguyên cười nói:

- Ta còn đang thắc mắc vì sao ngươi lại đột nhiên nhiệt tình quên mình như thế, hóa ra là do lòng tham trỗi dậy, để ý tới một cái cánh tay của người ta…

Triệu Mục Thần bình tĩnh nói:

- Mặc kệ mục đích là gì, nhưng kết quả là tốt. Tuy rằng ta lợi dụng lúc hắn bị ngươi trọng thương mới có thể thừa cơ hội, nhưng nói gì thì nói đây cũng là một chút cống hiến.

Chu Nguyên cũng không phủ nhận, cũng lười tính toán chi li, nói:

- Thôi được, coi như là một phần công lao của ngươi.

Nói đoạn, Thiên Nguyên Bút lại chúc xuống, ánh mắt Chu Nguyên sắc bén nhìn về phía Di Thạch. Lúc này, có thể nói Di Thạch mới chân chính bị thương, cũng là thời cơ tốt để giải quyết hắn.

- Nếu ngươi muốn cảm ơn, thì nhớ đào lấy Thánh Đồng của hắn cho ta. Ta cảm giác thứ đó sẽ rất ngon đấy! – Triệu Mục Thần đột nhiên nói.

Chu Nguyên không khỏi co giật khóe miệng. Cái tên khốn này càng ngày càng có khẩu vị nặng, cái cách mà hắn dùng để thôn phệ này khiến cho người ta rùng mình.

Không để ý tới yêu cầu của Triệu Mục Thần, nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên phun trào, khóa chặt Di Thạch ở xa xa.

Oanh!

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc khi Chu Nguyên định tiếp tục ra tay với Di Thạch, thì giữa thiên địa lại đột nhiên bộc phát ra một âm thanh vang vọng, ngay sau đó, một luồng ba động nguyên khí kinh khủng tuôn ra.

Vô số người vội vàng nhìn về nơi đầu nguồn, sau đó tất cẳ đều biến sắc mặt.

Ở nơi đó là vòng chiến của Khương Kim Lân và Di Sơn.

Lúc này, Di Sơn đứng trước hư không, sắc mặt tràn đầy sát ý, Thánh Đồng nơi mi tâm có máu tươi không ngừng chảy ra. Mà ở đối diện hắn, Khương Kim Lân cứng ngắc thân thể, trên thân thể cường đại tràn đầy vảy rồng kia lại đột ngột xuất hiện một cái lỗ máu cực kì dữ tợn. Lỗ máu gần như xuyên qua thân thể Khương Kim Lân, để lộ ra phần nội tạng còn nhảy lên trong đó.

Mà ở trong lỗ máu này, tựa như có một lực lượng đặc thù đang phá hoạt, ăn mòn, làm cho sinh mệnh lực cường đại của Khương Kim Lân không thể nhanh chóng khôi phục được.

- Hụ!

Khương Kim Lân hộc ra một ngụm máu, đôi long đồng màu vàng nhìn chòng chọc vào Di Sơn, trong mắt tràn đầy nổi giận và không cam lòng.

Lúc trước, trong lúc giao chiến, Di Sơn lại vận dụng loại lực lượng kia của Thánh Đồng, làm cho hắn như có thể điều khiển không gian, điều động các mảnh vỡ không gian sắc bén đâm xuyên qua thân thể của Khương Kim Lân.

Đối mặt với vết thương kiểu này, dù là thân thể cứng cỏi như Huyền Long tộc cũng khó có thể chịu đựng được.

- Hừ, nếu không phải trước đó vì cứu Di Thạch mà tiêu hao mất nhiều lực lượng, thì lúc này ngươi đã là một bộ thi thể rồi! – Di Sơn khinh thường nói.

Từ trong cơ thể Khương Kim Lân phát ra một tiếng gầm gừ, nhưng cuối cùng vì thương thế quá nặng, thân thể không chống được trực tiếp rơi từ trên không trung xuống, đập ra một cái hố to dưới mặt đất.

A!

Khương Kim Lân trọng thương bị thua tựa như một cơn lốc, quét sạch chiến trường, làm cho cường giả của ba địa Thiên Vực đồng loạt biến sắc.

Ai cũng không ngờ tới trận chiến này lại lên xuống thất thường như vậy. Bây giờ khó khăn lắm Chu Nguyên mới đánh thương được Di Thạch, đang chuẩn bị diệt sát hắn, thì trong thời khắc quan trọng này Di Sơn lại đánh bại Khương Kim Lân!

Biến cố này khiến cho Chu Nguyên cũng phải biến sắc. Bây giờ nguyên khí của hắn cũng tiêu hao rất nhiều, để đối phó với Di Thạch cũng đang trọng thương thì còn có thể, nhưng nếu tăng thêm Di Sơn, thì sợ là hắn khó chèo chống nổi.

- Ha ha ha…

Di Thạch thì lại ngửa mặt lên trời cười ha hả, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:

- Đáng tiếc, quá đáng tiếc, mặc ngươi dốc sức tính toán, nhưng cuối cùng thần may mắn lại đứng về phía Thánh tộc ta!

Âm thanh Di Thạch vừa dứt, không gian bên cạnh hắn lại đột nhiên chập trùng, một bóng người đạp không mà ra, chính là Di Sơn.

Lúc này, trên mặt Di Sơn vẫn còn vết máu do Thánh Đồng chảy ra, nhìn qua cực kì đáng sợ.

Một luồng sát khí làm người sợ hãi tỏa ra từ cơ thể hắn.

Di Sơn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, thản nhiên nói:

- Không ngờ là suýt nữa bị một tên Thiên Dương cảnh trung kỳ lật bàn…

Chu Nguyên cảm nhận uy áp cường đại tỏa ra từ trên thân hai người, sắc mặt ngưng trọng, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, toàn thân căng cứng.

- Đồng thời ra tay, nhanh chóng tiêu diệt hắn đi! Kẻ này bất phàm, nếu chưa trừ diệt, sau này ắt hậu hoạn vô cùng! – Di Sơn nói.

Di Thạch cũng gật đầu.

Oanh!

Hai người đồng thời xuất thủ, nguyên khí bàng bạc mênh mông phá không mà ra, trực tiếp phong tỏa tất cả đường lui của Chu Nguyên, đồng thời lao về phía Chu Nguyên với khí thế hung hãn.

Có thể thấy lúc này hai người đều quyết tâm diệt sát Chu Nguyên.

Sắc mặt Chu Nguyên lộ vẻ ngưng trọng, Pháp Vực Thiên Tru âm thầm khởi động, chuẩn bị phản kích. Đối mặt với hai người Di Sơn Di Thạch đồng thời liên thủ, hắn không có sức để chống lại, chỉ có thể mượn nhờ lực lượng cửa Pháp Vực để suy yếu thế công của bọn hắn, sau đó thưa cơ rút đi.

Ầm ầm1

Hai dòng lũ nguyên khí quấn lấy nhau, gào thét lao tới, tựa như hai con mãng xà khổng lồ, vô cùng uy thế,

Ở xung quang, vô số cường giả ba đại Thiên Vực không khỏi biến sắc, một số người thì phá không lao tới, chuẩn bị hỗ trợ.

Nhưng hiển nhiên đều không kịp.

Hai dòng lũ nguyên khí nhanh chóng tới gần, Pháp Vực đã đang cuộn tròn trong lòng bàn tay Chu Nguyên. Tuy nhiên, trong chớp mắt này, hắn đột nhiên cảm nhận được có một luồng nguyên khí phóng lên tận trời.

Ông!

Một tiếng đao reo vang rõ đất trời.

- Di Sơn, Di Thạch, hai người các ngươi thật coi Quan Thanh Long ta là bù nhìn đấy à?!

Một tiếng quát to như sấm vang lên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Chu Nguyên, chỉ thấy hắn cầm trong tay một thanh Đại Đao Thanh Long, vung tay chém xuống.

Trong chớp mắt ấy, tưởng như hư không đều vỡ nát.

Một chùm đao mang màu xanh gào thét lao ra, tựa như một con Thanh Long, trên thân rồng xếp đầy vẩy rồng, sinh động như thật. Thanh Long giương nanh múa vuốt, lao về phía trước.

Lúc này, tiếng quát như sấm của Quan Thanh Long cũng vang vọng chiến trường.

- Ta có một thanh Long Đao…

- Có thể trảm tinh thần!

Bình Luận (0)
Comment