Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1276: Thủ Thắng.

Chưa xác định
Chương 1276: Thủ thắng.

Ông!

Đao quang Thanh Long gào thét lao tới, nghiền nát hư không, trực tiếp trảm trên hai dòng lũ nguyên khí đang sắp sửa đánh trúng Chu Nguyên kia.

Ầm!

Trong chớp mắt ấy, một tiếng nổ như sấm đánh vang lên, một mảnh hư không ầm vang vỡ nát.

Hai dòng lũ nguyên khí chỉ gáng chịu được một lát liền nổ tan, hóa thành vô số điểm sáng nguyên khí tiêu tán trong thiên địa.

Đao quang Thanh Long vẫn còn dư lực, cực kì sắt bén vô địch tiếp tục lao về phía Di Sơn, Di Thạch.

Sắc mặt Di Sơn lộ rõ vẻ âm trầm, Thánh Đồng nơi mi tâm lấp lóe, khiến cho hư không trước mặt vặn vẹo, tọa thành một tấm khiên không gian bảo vệ.

Keng!

Đao quang Thanh Long chém xuống, va chạm cùng tấm khiên không gian, cả hai giằng co trong chớp lát, cuối cùng đồng thời vỡ nát ra.

Nhưng lúc này Di Sơn lại rên nhẹ một tiếng, trên trán nổi lên gân xanh, thân thể hơi rung, vết máu chảy ra từ Thánh Đồng nơi mi tâm càng thêm nồng đậm.

- Quan Thanh Long!

Ánh mắt âm trầm của Di Sơn nhìn thẳng vào thân ảnh đang đứng trước người Chu Nguyên, chỉ thấy thân ảnh đó cao lớn uy vũ, cầm Thanh Long Đại Đao trong tay, khí thế sắc bén bá đạo, khiến cho hư không rung động.

Thân ảnh đó chính là Quan Thanh Long vừa giải trừ được phong ấn!

Trong khắp chiến trường, các thành viên của ba đại Thiên Vực cũng bộc phát ra tiếng hoan hô vang dội, cuối cùng trong lúc thế cục nghìn cân treo sợi tóc, Quan Thanh Long đã kịp thời ra trận, làm cho lòng người phấn chấn.

Thẩm chí, có thể nói sự xuất hiện của Quan Thanh Long làm cho toàn bộ chiến cuộc đều thay đổi.

Tình thế hiện tại là, Cát Ma bị chém giết, Khương Kim Lân cùng Di Thạch đều bị thương nặng, trạng thái của Chu Nguyên không quá tốt, Di Sơn thì cũng chẳng khá là mấy, bởi vì sử dụng lực lượng Thánh Đồng nhiều lần, làm cho lực chiến đấu bắt đầu yếu bớt.

Mà chỉ có Quan Thanh Long vẫn đang duy trì trạng thái hoàn hảo từ đầu trận.

Cũng bởi vì hắn bị phong ấn quá sớm, trước đó chưa từng chân chính ra tay.

Thế nên có thể nói lúc này sức chiến đầu của hắn là đầy đủ mười phần.

- Nếu ngươi lại không ra tay, thì sợ là ta gánh không được nữa rồi. – Chu Nguyên thở phào như trút được gánh nặng. Trong trận chiến hôm nay, hắn đã mất sắc quá nhiều, trước là chém giết Cát Ma, sau là đánh trọng thương Di Thạch. Có thể nói là chiến tích của hắn là sáng chói nhất trong trận chiến này, hơn cả Khương Kim Lân hay Quan Thanh Long.

Nhưng dầu gì hắn cũng chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ, bây giờ cũng đang phải dựa vào bí pháp để chống đỡ, không quá bền bỉ sức.

Nếu như Quan Thanh Long không kịp thời ra tay, sợ rằng chỉ bằng sức một người Chu Nguyên thì khó có thể chống cự lại được hai người Di Sơn Di Thạch liên thủ.

“Nếu lúc này mình đã là Thiên Dương cảnh hậu kỳ, thì dù hai tên Di Sơn Di Thạch này liên thủ cũng không đủ rung chuyển mảy may”. – Chu Nguyên có chút tiếc nuối nghĩ.

- Nguyên lão Chu Nguyên, trong trận đại chiến này ngài là công đầu! – Quan Thanh Long nhìn Chu Nguyên, ánh mắt nghiêm nghị. Bởi vì chính hắn ở đằng sau cũng nhìn thấy Chu Nguyên phải vất vả thế nào để chèo chống Di Thạch, ngăn cục diện không bị sập bàn.

Nếu như không phải có Chu Nguyên ra tya, sợ là bây giờ hắn cũng không đợi được tới lúc giải trừ phong ấn.

Mà vừa nghĩ tới nguy cơ sập bàn, thành viên ba đại Thiên Vực gánh chịu tử thương thảm trọng, trong lòng Quan Thanh Long không khỏi rét run. Nếu quả điều đó xảy ra, đợi đến lúc trở về Hỗn Nguyên Thiên, thì thanh danh của Quan Thanh Long hắn cũng hủy hết. Dù sao trên một ý nghĩa nào đó, hắn cũng là tổng chỉ huy đội ngũ Hỗn Nguyên Thiên.

Cuộc chiến tại Cổ Nguyên Thiên có ảnh hưởng trực tiếp tới khí vận mà trong ngàn năm tới các Đại Thiên Vực có thể được hưởng. Mặc dù kết quả chiến đấu của tầng Thiên Dương cảnh này chỉ ảnh hưởng tới một phần năm tổng lượng Tổ khí thu hoạch được, nhưng ai cũng muốn thừa không muốn thiếu, nếu đã có thể kiếm thêm một phần, thì trong tương lai Hỗn Nguyên Thiên sẽ càng mạnh thêm một phần.

Thế nên rất nhiều thế lực trong Hỗn Nguyên Thiên đều đặt kỳ vọng vào Quan Thanh Long, giờ nếu Quan Thanh Long để cho đội ngũ bị thua quá thảm, làm cho thành tích lần này quá kém, vậy không thể nghi ngờ là lúc trở về sẽ bị chỉ trích nặng nề.

Thế nên, lúc này Quan Thanh Long không khỏi có lòng cảm kích Chu Nguyên.

- Ta là đội trưởng của Thiên Uyên Vực, cũng là một thành viên trong đội ngũ Hỗn Nguyên Thiên, làm sao có thể ngồi yên mặc kệ được? – Chu Nguyên cười nói.

- Chỉ tiếc là bây giờ ta đã như nỏ mạng hết đà*…, sau đây chỉ đành dựa cả vào đội trưởng Quan Thanh Long rồi!

*nỏ mạnh hết đà: ý chỉ dù có lực nhưng giờ đã không còn sức, tựa như hình ảnh cây nỏ mạnh nhưng kéo căng quá lâu, dẫn tơi hết đà bắn.

Chu Nguyên có thể cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể đang dần biến mất. Đó là bởi vì thời gian có hiệu lực của Tấn Thăng đang dần trôi hết. Một khi mất đi sự tăng phúc của Tấn Thăng, thì nói thật là Chu Nguyên còn chưa đủ tư cách đi giao chiến với những cường giả như ở cấp bậc Di Sơn, Di Thạch.

Thế nên hiện tại Chu Nguyên vô cùng mong muốn đẩy thực lực tự thân lên tới Thiên Dương cảnh hậu kỳ.

Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía sâu trong dãy núi bao la này. Ở trong màn sương mù kia, một tấm bia đá cổ xưa như ẩn như hiện, tỏa ra vận vị đặc thù của thiên địa.

Nhìn qua nơi đó, trong mắt Chu Nguyên tràn đầy sự nóng bỏng. Hắn biết, có lẽ cơ duyên giúp bản thân đột phá lên Thiên Dương cảnh hậu kỳ giấu ở nơi đó.

- Vất vả rồi, tiếp sau giao việc chiến đấu cho ta là được!

Quan Thanh Long gật đầu. Có thể nói hôm nay là ngày xui xẻo nhất trong đời cửa hắn, lúc đầu vốn đang chuẩn bị đại chiến một trận, ai ngờ vừa mới làm nóng người xong, lại bị thuật phong ấn do Khương Kim Lân và Ngải Thanh liên thủ tạo ra làm hại, khiến cho nguyên khí trong cơ thể bị phong ấn, chỉ có thể biến thành một kẻ ngoài cuộc trong lúc tình hình chiến đấu đang căng thẳng nhất.

Bây giờ mãi mới chờ được phong ấn giải trừ, Quan Thanh Long đang khát khao một trận đại chiến vui vẻ thoải mái đây.

Chu Nguyên gật gật đầu, sau đó nở nụ cười hiền lành với hai tên Di Sơn Di Thạch ở xa xa, cuối cùng chậm rãi lui lại phía sau.

Mà Quan Thanh Long thì tràn đầy đấu chí, nhìn chằm chằm Di Sơn Di Thạch, Thanh Long Đại Đao trong tay giương lên, nói:

- Tiếp sau đây sẽ do một mình ta tới chơi với các ngươi.

Lời nói thể hiện rõ bá đạo cùng khí thế.

Cũng không cần phải nghi ngờ câu nói này của Quan Thanh Long. Phải biết, chừng nào Chu Nguyên còn chưa bước vào Thiên Dương cảnh hậu kỳ, thì chừng đó Quan Thanh Long còn là người mạnh nhất trong Thiên Dương cảnh của Hỗn Nguyên Thiên.

Thực lực của hắn đủ để đấu ngang ngửa với Di Sơn lúc kẻ này còn ở trạng thái đỉnh phong.

Thậm chí Di Thạch cũng không phải là đối thủ của Quan Thanh Long. Nếu như không phải trước đây đột nhiên Quan Thanh Long bị phong ấn, thì sợ là kết cục bây giờ cửa Di Thạch cũng chẳng khác mấy so với Khương Kim Lân.

Bây giờ Quan Thanh Long đang ở trạng thái hoàn mỹ, mà Di Sơn thì Thánh Đồng bị thương, Di Thạch càng thương nặng, cho nên dù lấy một địch hai, hắn vẫn có lòng tin tuyệt đối chiến thắng.

Bình Luận (0)
Comment