Oanh!
Nguyên khí bàng bạc cường hãn như yên như hỏa bốc lên từ đỉnh đầu Quan Thanh Long, phóng lên tận trời. Trong dòng nguyên khí màu xanh kia, tựa như có bóng hình Thanh Long đang di chuyển, tỏa ra một luồng khí tức cực kì bá đạo.
Một luồng áp lực kinh khủng bao phủ xuống.
Toàn bộ chiến trường không khỏi ngưng trệ trong thoáng chốc, thành viên của hai bên đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bây giờ nhất cử nhất động cửa Quan Thanh Long cùng Di Sơn, Di Thạch đều sẽ là tiêu điểm của chiến trường, có ảnh hưởng tới toàn cục.
Sắc mặt Di Sơn lộ rõ vẻ âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Quan Thanh Long, trong mắt tràn đầy sát khí.
Hắn quá rõ, với trạng thái lúc này của bản thân, nếu đấu cùng Quan Thanh Long, thì phần thắng không quá ba phần.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Di Sơn phải hiểu, trong trận chiến tranh giành huyền tích này, Thánh Vương Thiên cùng Thánh Linh Thiên bọn hắn đã lâm vào trong thế yêu rồi.
Mà nguyên nhân gây ra hết thảy những chuyện này…
Không phải là vì Quan Thanh Long, mà là vì tên sâu kiến mới chỉ Thiên Dương cảnh trung kỳ, Chu Nguyên, kia!
Ánh mắt âm tàn lạnh lẽo của Di Sơn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Chu Nguyên đang dần lùi lại đằng sau kia, tựa như muốn khắc sâu khuôn mặt hắn vào trong đầu vậy.
- Phù!
Cuối cùng, Di Sơn thở dài một hơi, thản nhiên nói:
- Quan Thanh Long, coi như lần này các ngươi hơn một bậc!
Quan Thanh Long vốn đang phun trào khí thế toàn thân, nghe vậy không khỏi hơi khưng lại, nhìn chằm chằm Di Sơn, nói:
- Các ngươi định nhận thua?
Di Sơn hờ hững nói:
- Chỉ là thất bại tạm thời mà thôi, không tính là gì!
Di Sơn cũng là kẻ lý trí. Bây giờ ưu thế đã không còn, nếu tiếp tục đấu thì chỉ tổ tổn thất thêm mà thôi. Nếu đã vậy thì cũng chỉ đành nén giận rút lui, bảo toàn lực lượng.
- Quan Thanh Long, cũng đừng vội đắc ý. Cuộc chiến tại Cổ Nguyên Thiên lần này sẽ rất thú vị đấy. Có lẽ chờ tới lúc các ngươi đặt chân tới chiến trường trung ương liền sẽ rõ điều này. Có lẽ trong lần Chư Thiên khí vận chi tranh này, thành tích của năm Thiên Vực hạ đẳng các ngươi sẽ là kém nhất trong lịch sử! – Khéo miệng Di Sơn nở rộ lên một nụ cười tàn khốc.
Quan Thanh Long híp hai mắt lại, nói:
- Hả? Chỉ dựa vào ngươi à?
- Đương nhiên không phải dựa vào ta…
Di Sơn cười một tiếng nói:
- Coi như các ngươi không may, đội ngũ Thánh Tổ Thiên lần này được coi như là một trong những đội ngũ mạnh nhất trong lịch sử mấy vạn năm qua…
- Quan Thanh Long, tin ta đi, tới lúc các người gặp phải Thánh Tổ Thiên, thì sẽ hiểu, cái gì mới là tuyệt vọng chân chính.
Nói đoạn, Di Sơn không còn do dự, xoay người đạp không mà đi.
Cùng lúc đó, âm thanh lạnh lùng của hắn vang vọng chiến trường:
- Đội ngũ Thánh Vương Thiên, Thánh Linh Thiên, rút lui!
Lời này vừa ra lập tức khiến cho đám người xôn xao, nhưng dẫu các thành viên Thánh tộc vẫn còn không cam tâm, nhưng cũng hiểu ưu thế không còn, cho nên cuối cùng chỉ đành rút đi.
Đội ngũ khổng lồ bắt đầu rút lui. Chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, vùng chiến trường vốn đang ầm ào thảm liệt nơi đây lại đột nhiên trở nên yên lặng lại.
Thành viên ba đại Thiên Vực nhìn nhau, nhất thời không tỉnh hồn lại, đợi mãi một lúc sau mới đột nhiên có tiếng hoan hô kinh thiên động địa vang lên.
Giữa không trung, Quan Thanh Long nhìn đám người Di Sơn, Di Thạch rút đi, trên khuôn mặt cũng không lộ ra vẻ vui mừng bao nhiều, ngược lại hai đầu lông mày lại dần nhăn lại.
Lời nó vừa nãy của Di Sơn làm cho hắn cảm thấy bất an.
- Thánh Tổ Thiên…
Trong khoảnh khắc khi thành viên cuối cùng của đội ngũ Thánh tộc rút ra khỏi vùng chiến trường này, thì ai nấy trong ba đại Thiên Vực đều mệt đến ngã ngồi xuống.
Trận đại chiến mà họ vừa trải qua quá thảm liệt.
Mặc kệ là bên ba đại Thiên Vực, hay là Thánh tộc, đều phải trả cái giá không nhỏ.
Trong toàn bộ chiến trường, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, thây nằm khắp đồng, mùi máu tanh nồng nặc.
Nhiều người trong lúc đang thu dọn thi thể đồng bạn đã không khỏi bật tiếng khóc lên.
Chu Nguyên dần hạ xuống phía dưới, nhìn thấy cảnh này, không khỏi trầm mặc.
Lúc này, Tần Liên, Mộc U Lan cũng đã chạy tới chỗ hắn, trên người bọn họ cũng có rất nhiều vết thương, xem ra là đã trải qua một trận đấu thảm liệt.
- Thương vong của Thiên Uyên Vực thế nào? – Chu Nguyên hỏi.
Sắc mặt Tần Liên lộ rõ vẻ nặng nề, nàng nói:
- Chúng ta mất đi hơn 200 người, cộng thêm có hơn 500 người bị thương nặng.
Chu Nguyên nói khẽ:
- Thu lại thi thể của người đã mất, lúc về cùng mang bọn họ về Hỗn Nguyên Thiên theo. Bọn họ đã chiến đấu vì Thiên Uyên Vực, Thiên Uyên Vực cũng sẽ không tệ bạc với bọn họ.
Tần Liên gật đầu.
- Nếu không phải lần này đội trưởng đứng ra ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ chiến cuộc sẽ càng thêm thảm liệt, tổn thất cũng càng lớn hơn. – Mộc U Lan nhìn Chu Nguyên, nói với vẻ sùng bái.
- Có thể nói bây giờ trong Thiên Dương cảnh của Hỗn Nguyên Thiên thì danh vọng của cậu đã có thể sánh ngang với Quan Thanh Long rồi! – Tần Liên cũng gật đầu đồng ý. Nếu không phải Chu Nguyên kịp thời đứng ra chém giết Cát Ma, đánh thương Di Thạch, thì chỉ sợ kết cục sẽ thế nào cũng khó mà nói được.
Chỉ nhìn việc từ lúc trận đấu kết thúc đến giờ vẫn không ngừng có các cường giả các phương nhìn về phía này với ánh mắt cảm kích cũng đủ hiểu.
Trước đây, mặc dù Chu Nguyên có thân phận là Nguyên lão của Thiên Uyên Vực, nhưng trong mắt các thế lực khác của Hỗn Nguyên Thiên thì đa phần người chỉ coi đây là trò đùa, thậm chí có người còn không cho rằng Chu Nguyên có đủ tư cách đứng ngang hàng với bọn họ. Nhưng sau trận chiến này, những tâm tư như thế này sẽ triệt để tiêu diệt rồi.
Tuy rằng Chu Nguyên chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ, nhưng cái trung kỳ của hắn lại khác hẳn với người thường.
Đối với lời nói của Tần Liên, Chu Nguyên chỉ tỏ vẻ không quá để ý, chỉ cười cười. Hắn cũng không để ý tới danh vọng gì. Dù không có nguyên nhân này, hắn cũng sẽ đững ra. Thánh tộc chính là đại địch chân chính của các tộc, nếu cứ đứng nhìn bọn hắn đánh bại ba đại Thiên Vực, vậy đến lúc chỉ còn mình hắn, dẫu có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng ngăn cơn sóng dữ.
Lúc này, Sở Thanh, Lý Khanh Thiền cũng vừa bước tới. Sắc mặt của hai người cũng rất khó coi, xem ra tổn thất của bên Thương Huyền Thiên cũng rất lớn.
Chu Nguyên chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Sở Thanh, sau đó vừa định quay người ôm lấy Lý Khanh Thiền tỏ vẻ an ủi, thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng trừng một cái, sợ đến mức rút tay trở về.
Nhưng cũng nhờ Chu Nguyên làm trò như vậy mà bầu không khí cũng giãn ra một chút.
Lúc này, trên chiến trường, thế lực khắp nơi đang chỉnh đốn quân số.
- Nguyên lão Chu Nguyên, đội trưởng Quan Thanh Long có chuyện muốn mời ngài tới nghị sự.
Lúc này, có một người tiến đến, kính cẩn nói.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua một dốc cao ở xa xa, ở đó đang có đội trưởng của các thế lực đang tụ tập, thế là gật gật đầu, mang theo mấy người Tần Liên, Sở Thanh đi tới đó.
Chu Nguyên vừa xuất hiện, đội trưởng của thế lực các nơi đều quay người nhìn hắn với ánh mắt tôn trọng, ngay cả những người vốn tính cách xưa nay kiêu căng kiệt ngạo như Vạn Thú Thiên cũng thu bớt vẻ ngạo mạn, để lộ ra một tia kính ý.
Kim Linh Nhi đang đứng cùng Kim Phong, đôi mắt đầy sao nhìn chằm chằm Chu Nguyên, trong đó tràn đầy vẻ nóng bỏng.