Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1279 - Chương 1278: Phân Chia (2)

Chưa xác định
Chương 1278: Phân chia (2)

Bộ tộc Nguyên thú của bọn họ vốn tôn sùng chiến lực. Chu Nguyên có thể dùng tu vi chỉ mới Thiên Dương cảnh trung kỳ mà lai sáng tạo ra chiến tích sáng chói như vậy, thì lẽ dĩ nhiên là không thể không khiến cho Kim Linh Nhi phải tâm phục khẩu phục.

“Thật không hổ là người được tiểu tổ coi trọng.” . Kim Linh Nhi cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khác thường.

Kim Phong ở một bên thấy thế, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọn nói:

- Tỷ, tỷ định làm gì đấy? Đừng quên lời dặn của tiểu tổ!

- Lời dặn gì? – Kim Linh Nhi ngờ ra một chút.

Kim Phong cười khan một tiếng, Kim Linh Nhi ngẩn người một lúc cũng nhớ ra. Thì ra là trước khi hai người xuất phát tới Cổ Nguyên Thiên, thì tiểu tổ đã từng căn dặn hai người, nói đúng hơn là căn dặn riêng Kim Linh Nhi.

Lời căn dặn gì?

…Đừng có ý đồ “thông đồng” với Chu Nguyên! Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức ngay vả vị tiểu tổ này cũng sẽ bị đánh!...

Lúc đó, Kim Linh Nhi cũng không quá để ý tới lời dặn này. Dù sao nàng cũng là thiên kiêu của Kim Nghê tộc, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn, cả trong lẫn ngoài tộc, đều đem lòng thương nhớ nàng. Vậy cớ gì mà nàng phải đi để ý tới một tên Nhân tộc cơ chứ? Hơn nữa, ai lại dám đánh tiểu tổ? Với địa vị như bây giờ của ngài ấy, thì dù là trong Vạn Thú Thiên, thì số người dám làm thế cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thế nên, Kim Linh Nhi vẫn luôn khó hiểu với lời căn dặn này của tiểu tổ.

Lúc này nhớ ra, Kim Linh Nhi không khỏi bĩu môi, nói:

- Tiểu tổ thật đáng ghét.

Dẫu phụng phịu, nhưng vẻ nóng cháy trong mắt nàng đã giảm đi mấy phần, xem ra lời căn dặn của tiểu tổ vẫn có tác dụng.

Chu Nguyên vốn cũng không để ý tới ánh mắt của Kim Linh Nhi, bởi vì ở phía trước nàng còn có Khương Kim Lân cùng Ngải Thanh đang đứng.

Lúc này, sắc mặt của Khương Kim Lân vẫn còn rất tái nhợt, nguyên khí toàn thân uể oải, trên thân thể tràn đầy vết thương. Hiển nhiên, dù với thân thể cường đại như của Huyền Long tộc thì hắn vẫn chưa thể nhanh chóng bình phục được.

Lúc đối mặt với Chu Nguyên, Khương Kim Lân cũng lộ vẻ không được tự nhiên. Bởi vì trước khi cuộc đại chiến này diễn ra, hắn cũng từng không để Chu Nguyên trong mắt. Bằng không thì bọn hắn cũng sẽ không phái Kim Linh Nhi ra giúp đỡ Chu Nguyên, đây là bằng chứng cho thấy bọn họ không tin tưởng năng lực của Chu Nguyên.

Nhưng kết quả cuối cùng lại bất ngờ không ai nghĩ tới.

Nếu như không phải có Chu Nguyên ngăn cơn sóng dữ, vậy lúc này phải là ba địa Thiên Vực thua chạy mới đúng.

Dù là người kiêu ngạo như Khương Kim Lân cũng không thể phủ nhân thành tích chém giết Cát Ma, đánh thương Di Thạch của Chu Nguyên là rất sáng chói.

Phải biết thực lực của hắn cũng không xê xích gì nhiều so với Di Thạch, nếu như không phải trước đây Di Sơn kịp thời dùng Thánh Đồng cứu giúp, nói không chừng lúc này Di Thạch đã là oan hồn dưới hào quang bảy màu của Chu Nguyên rồi.

Thế nên bây giờ Khương Kim Lân cũng không dám coi thường lực lượng của Chu Nguyên nữa.

Ở bên cạnh, Ngải Thanh cũng nhìn Chu Nguyên với ánh mắt phức tạp. Nàng vốn cho rằng ở Hỗn Nguyên Thiên thì có Quan Thanh Long là xuất sắc nhất rồi. Nhưng bây giờ xem lại, vị thiên kiêu Chu Nguyên này cũng là thâm tàng bất lộ. Hơn nữa điều đáng sợ nhất là bây giờ hắn mới chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ mà thôi, chờ đến lúc hắn bước vào Thiên Dương cảnh hậu kỳ, thì còn đáng sợ tới mức nào?

Có lẽ người này sẽ trở thành cường giả Thiên Dương cảnh mạnh nhất của các tộc Ngũ Thiên!

- Nguyên lão Chu Nguyên, trong trận chiến với Thánh tộc này, công lao của ngài là không thể nghi ngờ. Trước hết xin hãy nhận một bái của chúng ta để thể hiện sự cảm tạ. – Quan Thanh Long nhìn Chu Nguyên, nghiêm nghị nói.

Những người khác cũng gật nhẹ đầu, cùng đứng dậy bái nhẹ, thể hiện lòng biết ơn.

Dù là người kiêu ngạo như Khương Kim Lân, cũng chỉ duy trì trầm mặc, không tỏ vẻ chất vấn.

Nhưng Chu Nguyên cũng không quá hứng thú với lòng biết ơn của đám người này. Hắn khoát tay áo, ánh mắt nhìn về dãy núi xa xa ẩn sau màn sương đậm, ở nơi đó, có một tấm bia đá cổ xưa vĩnh tồn hằng cổ, tỏa ra vận vị đặc thù.

- Các vị, bây giờ đã đánh lui cường địch rồi, cũng đến lúc thương lượng xem nên phân phối khu huyền tích này cho thế lực các nơi như thế nào chứ? - Chu Nguyên cười hỏi.

Ý hắn nói tới cũng không phải là phân phối phần quan trọng nhất kia, mà là phân phối phần bên ngoài cho các thành viên phổ thông của các thế lực.

Bởi vì dựa theo dò thám trước đó, để có thể tiếp cận được với tòa bia đá cổ xưa kia thì ít nhất phải có nội tình 2 tỷ nguyên khí. Thế nên sẽ chỉ có các cường giả đỉnh cao của các nơi mới có đủ tư cách đi thu hoạch phần cơ duyên quan trọng nhất.

Nhưng trong các thế lực, thì phần nhiều lại là người bình thường, bọn họ sẽ không thể đi hưởng thụ loại cơ duyên này.

Tuy nhiên, bọn họ cũng đã vì cuộc chiến này mà mất mát rất nhiều. Bây giờ nếu không nghĩ cách tặng thưởng cho họ, thì còn có ai nguyện ý chiến đấu nữa đây?

Cũng may, thế lực các nơi đã có chuẩn bị cho vấn đề này.

Mặc dù người có nội tình dưới 2 tỷ thì rất khó đến gần tấm bia đá kia, nhưng khi tấm bia đá đó được khởi động, thì nó sẽ tỏa ra lượng Tổ khí cực kỳ nồng đậm cùng vô số kỳ bảo Tổ khí. Những Tổ khí này sẽ lan tràn ra bên ngoài. Và đây cũng sẽ là cơ duyên cho các thành viên phổ thông đó.

Càng ở gần bia đá, thì lượng Tổ khí thu nhận được càng nhiều, cũng có khả năng phát hiện ra kỳ bảo Tổ khí càng cao.

Dựa theo kết quả thương lượng trước đây, dọc theo chỗ đứng với trung tâm là tấm bia đá, sẽ có ba khu vực.

Khu vực đầu tiên là khu trung tâm, ở gần bia đá nhất, cũng sẽ tiếp nhận lượng Tổ khí hùng hậu nhất.

Sau khi Tổ khí tràn ra bị người ở khu vực đầu hấp thụ, sẽ tràn ra phái sau ở các khu vực thứ hai và thứ ba.

Theo như kết quả thương lượng lúc trước, chỉ có người của Vạn Tổ Vực của Hỗn Nguyên Thiên và Huyền Long tộc của Vạn Thú Thiên là có tư cách ngồi ở khu vực này. Không chỉ bởi vì hai thế lực này là mạnh nhất trong ba đại Thiên Vực, mà còn vì hai thế lực có những thủ lĩnh mạnh mẽ như Quan Thanh Long, Khương Kim Lân.

Chỉ là bây giờ…

Quan Thanh Long nhìn Chu Nguyên, cười nói:

- Công lao của Nguyên lão Chu Nguyên là lớn nhất, cũng nên có một chỗ trong khu vực thứ nhất.

Khương Kim Lân nghe vậy, cũng không phản đối. Nếu là lúc trước, thì hắn đương nhiên là không muốn chia ra một phần Tổ khí cho thêm một người nữa. Nhưng bây giờ, bởi vì chiến tích của Chu Nguyên quá sáng chói, sáng chói đến mức ngay cả hắn cũng không thể nói gì, nên cũng chỉ đành im lặng.

- Đa tạ!

Chu Nguyên hơi trầm ngâm một lúc, nói:

- Không biết là trừ vấn đề này, liệu ta có thể có thêm một vị trí ở khu vực thứ hai không?

Đương nhiên là vị trí này là Chu Nguyên dành cho Thương Huyền tông. Dù sao nếu chỉ dựa theo chiến tích thì sợ là tất cả thế lực của Thương Huyền Thiên đều sẽ bị xếp ở khu vực thứ ba. Nhưng dẫu sao Chu Nguyên cũng là đệ tử Thương Huyền tông, cũng có nghĩa vụ trợ giúp cho các sư huynh đệ này.

Quan Thanh Long nghe vậy, cũng quay đầu nhìn đám người Sở Thanh ở đằng sau, hơi do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

- Nguyên lão Chu Nguyên xuất thân từ Thương Huyền tông, với công lao của cậu thì đương nhiên là các đồng môn có thể có tư cách được chia nhiều hơn một chút.

Khương Kim Lân nghe vậy hơi nhướng mày, vừa định nói gì, đã bị Ngải Thanh ở đằng sau kéo một chút.

“Chu Nguyên không phải là kẻ dễ trêu. Đừng có vì chút lợi ích nho nhỏ mà đi đắc tội với hắn. Huynh cũng không thử nghĩ xem, nếu nhờ và khu vực huyền tích này mà hắn đột phá lên Thiên Dương cảnh hậu kì thì sẽ thế nào?” – Ngải Thanh dùng nguyên khí bọc lấy lời nói, truyền vào trong tai Khương Kim Lân.

Khương Kim Lân nghe vậy không khỏi giật mình. Bây giờ Chu Nguyên mới chỉ là Thiên Dương cảnh trung kỳ mà đã có thể đánh thương Di Thạch rồi, nếu chờ đến lúc hắn bước vào hậu kỳ thì còn có thể mạnh tới mức nào nữa đây?

Đến lúc đó, chỉ sợ bản thân Khương Kim Lân cùng Quan Thanh Long cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nghĩ tới cảnh tượng ấy, dù là kẻ không sợ trời không sợ đất như Khương Kim Lân cũng không khỏi âm thầm nuốt nước miếng.

Thế là hắn gật nhẹ đầu, bình thản nói:

- Ta cũng không có ý kiến gì.

Bình Luận (0)
Comment