Khi âm thanh bình tĩnh kia truyền ra từ sâu trong núi rừng, đội ngũ ba đại Thiên Vực không khỏi hơi rối loạn một chút. Đa số người đều lộ vẻ tức giận, cho rằng Càn Khôn Thiên thật cuồng vọng và không biết tốt xấu.
Ngược lại Chu Nguyên lại khá bình tĩnh, không lộ vẻ gì, bởi vì phản ứng của bên kia không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Dù sao chức vị tổng chỉ huy Ngũ Thiên này của hắn là do ba Thiên Hỗn Nguyên Thiên, Vạn Thú Thiên, Thương Huyền Thiên đề cử ra, không được sự đồng ý của Càn Khôn Thiên. Huống chi Càn Khôn Thiên vốn có xích mích với Hỗn Nguyên Thiên, vẫn luôn cho rằng bản thân không kém hơn Hỗn Nguyên Thiên, không đồng ý với danh hiệu Thiên mạnh nhất trong Ngũ Thiên của Hỗn Nguyên Thiên.
Mà bây giờ, ba đại Thiên Vực, trong đó có Hỗn Nguyên Thiên, lại đề cử ra một vị tổng chỉ huy mà không hề có sự đồng ý của bọn hắn, thì làm sao mà bọn hắn có thể chấp nhận được?
Khương Kim Lân nhìn Chu Nguyên, nói:
- Nghe nói người chỉ huy lần này của Càn Khôn Thiên cũng không phải là kẻ đơn giản. Hắn xuất thân từ Phạm Thiên Cung, đây là thế lực đứng đầu trong tám đại thế lực của Càn Khôn Thiên. Ta từng nghe trưởng bối trong tộc nói qua, thế hệ Thiên Dương cảnh này của bọn hắn có xuất hiện một vị thiên kiêu tuyệt đỉnh. Nếu bàn về thiên phú cùng tiềm lực thì sợ là không yếu hơn so với đội trưởng Chu Nguyên đâu.
Trong mắt Khương Kim Lân lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Hắn vốn không hài lòng khi bị Chu Nguyên đứng trên đầu. Bây giờ nếu đột nhiên có người có thể đứng ngang với Chu Nguyên đứng ra, vậy sẽ có trò hay để nhìn rồi đây…
Chu Nguyên cười nhạt nói:
- Bản thân ta cũng không có hứng thú với vị trí này. Nếu không phải là đội trưởng Khương Kim Lân không thể gánh vác trách nhiệm, thì ta đã sớm ném cái vị trí này cho ngài rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Khương Kim Lân không khỏi cứng đờ.
Quan Thanh Long thản nhiên nói:
- Ta vẫn có lòng tin với thực lực của đội trưởng Chu Nguyên hơn.
Nói đoạn, hắn lại phất tay ra hiệu, chỉ thấy đội ngũ ba đại Thiên Vực lập tức hạ xuống, đứng tràn ngập cả vùng đất trước núi rừng.
- Dù Càn Khôn Thiên các người không đồng ý, thì cũng nên ra mặt để mà thương thảo. Nếu Càn Khôn Thiên các ngươi có lựa chọn tốt hơn, thì ba đại Thiên Vực chúng ta cũng sẽ không từ chối một cách mù quáng. – Âm thanh hùng hồn của Quan Thanh Long vang dội núi rừng.
Không lâu sau khi âm thanh của hắn dứt, từ sâu trong dãy núi lại truyền ra một đợt ba động. Chỉ thấy mặt đất hơi chấn động, từng bóng người lướt ra khỏi núi rừng, đồng đảo như thủy triều.
Đó là đội ngũ của Càn Khôn Thiên cùng Ngũ Hành Thiên, quy mô không hề yếu hơn so với bên ba đại Thiên Vực.
Giờ phút này, năm đại Thiên Vực đã triệt để hội hợp lại cùng nhau.
Chu Nguyên liếc nhìn phía trước, trong lòng không khỏi cảm thán. Càn Khôn Thiên quả nhiên cường đại, chẳng trách có thể tranh đấu với Hỗn Nguyên Thiên. Hắn mới chỉ nhìn sơ qua, đã phát hiện không ít ba động cường đại trong đội ngũ rồi.
Dựa theo ước lượng của hắn, số lượng cường giả có nội tình vượt qua 3 tỷ của Càn Khôn Thiên sẽ không thấp hơn số lượng năm ngón tay.
So sánh với Càn Khôn Thiên, thì hiển nhiên là Ngũ Hành Thiên yếu hơn rất nhiều, nhưng lại mạnh hơn Thương Huyền Thiên một chút. Điều này làm cho Chu Nguyên hơi bất đắc dĩ, xem ra danh tiếng áp chót này của Thương Huyền Thiên là khó thay đổi được trong thời gian ngắn.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn về phía trước nhất của đội ngũ Càn Khôn Thiên cùng Ngũ Hành Thiên.
Chỉ thấy ở đó có một bóng người đi ra, nhìn kĩ lại thì đây là một tên nam tử mặc trường bào, phía trên trường bào có thêu hoa văn Địa Phong Thủy Hỏa Lôi.
- Tại hạ Lý Phù của Ngũ Hành Thiên, gặp qua các bằng hữu Hỗn Nguyên Thiên, Vạn Thú Thiên, Thương Huyền Thiên.
Mặc dù diện mạo của người nam tử này rất phổ thông, nhưng đôi mắt lại rất đặc biệt làm người ta chú ý. Ở đó thỉnh thoảng lại có quang mang ngũ hành như ánh lửa, ánh chớp,… lướt qua, tỏa ra vận vị của Ngũ Hành.
Chu Nguyên, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân đều ôm quyền đáp lại. Thực lực của tên Lý Phù này cũng rất mạnh, nội tình khoảng 3.6 tỷ, chắc hẳn là người chỉ huy của Ngũ Hành Thiên.
- Xem ra đội trưởng Lý Phù cũng đã phát hiện một tòa huyền tích, đồng thời thu được cơ duyên lớn lao. – Quan Thanh Long chậm rãi nói.
Lý Phù nghe vậy, nở nụ cười ấm áp, nói:
- Chắc hẳn vị này chính là đội trưởng Quan Thanh Long của Hỗn Nguyên Thiên? Quả nhiên là tầm mắt cao xa. Đúng vậy, trước đây chúng ta từng may mắn phát hiện một tòa huyền tích, đồng thời còn gặp phải đội ngũ Thánh Minh Thiên ở nơi đó.
- Ngũ Hành Thiên ta đấu một trận với bọn hắn, suýt chút nữa thua. Cũng may Bạch đội trưởng đuổi tới kịp thời, trợ giúp bọn ta đánh lui Thánh Minh Thiên.
Thánh Minh Thiên chính là Thiên xếp cuối cùng trong bốn Thiên của Thánh tộc. Nhưng nếu vì vậy mà coi thường thực lực của bọn hắn thì sẽ là việc cực kì ngu xuẩn.
- Thì ra là thế.
Đám người không khỏi giật mình, nhưng cũng không cho là lạ. Dù sao Cổ Nguyên Thiên quá bao la, chắc chắn sẽ không chỉ có một tòa huyền tích.
Quan Thanh Long nói:
- Đội trưởng Lý Phù, có thể mời Bạch đội trưởng của Càn Khôn Thiên ra gặp mặt một chút không? Bây giờ đại chiến đã sắp đến rồi, năm đại Thiên Vực chúng ta cũng nên liên hợp lại thì tốt hơn.
Lý Phù nghe vậy, hơi lúng túng nói:
- Bạch đội trưởng không muốn gặp các vị…
Nghe vậy, Chu Nguyên, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân đều nhíu mày lại. Nếu đã không đồng ý, thì cũng nên gặp mặt nói rõ ràng. Thế mà vị Bạch đội trưởng này lại trốn không muốn gặp người, quả là khiến cho người ta không biết nói gì.
Lý Phù bất đắc dĩ nói:
- Bạch đội trưởng nói: “Chỉ nghe qua Quan Thanh Long của Hỗn Nguyên Thiên, làm gì có Chu Nguyên nào? Vậy lấy tư cách gì mà đảm nhiệm tổng chỉ huy của năm đại TV2”…
Nghe vậy, sắc mặt Quan Thanh Long trầm xuống, Khương Kim Lân lại cười thầm trong lòng.
Chu Nguyên thì lại không tức giận, bước chân chậm rãi tiến lên, nói:
- Ta chính là Chu Nguyên, đến từ Hỗn Nguyên Thiên. Nếu Bạch đội trưởng có ý kiến gì, thì có thể nói ở trước mặt ta. Cớ gì phải núp ở phía sau lề mề chậm chạp, tựa như nữ nhân vậy?
- Ta có tư cách hay không, thì ngươi cứ đến đụng thử một cái thì chẳng phải là biết ngay sao?
Lý Phù nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, nhưng không đợi hắn nói chuyện, đã nghe được một tiếng quát vang lên từ phía núi rừng sau lưng.
- Hừ!
Oanh!
Tiếng quát vừa vang lên, vùng núi này lại đột nhiên chấn động. Sau đó đội ngũ ba đại Thiên Vực không khỏi khiếp sợ khi nhìn thấy đột nhiên có một ngọn núi khổng lồ dâng lên.
Điều khiến mọi người khiếp sợ không phải là vì ngọn núi này lớn bao nhiêu, mà là vì bọn họ trông thấy ở dưới ngọn núi này lại đang có một bóng người đưa một tay nâng.
Ầm ầm!
Bóng người kia đột nhiên hất lên, ngọn núi trên tay đã ầm vang lao đi, cuốn lấy bóng ma bao phủ về phía Chu Nguyên.
Hai mắt Chu Nguyên hơi ngưng lại, nhìn ra người vừa dùng tay nâng núi này không hề sử dụng một chút nguyên khí nào, chỉ dựa vào lực lượng của thân thể mà thôi…
Từ đó có thể thấy thực lực thân thể của người này mạnh bao nhiêu.
Nhưng nếu muốn dùng thủ đoạn này để dọa Chu Nguyên hắn, thì cũng quá ngây thơ rồi!
Chỉ thấy năm ngón tay Chu Nguyên nắm lại, trên thân thể lan tràn đường vân đỏ rực, một luồng khí tức bạo ngược tràn ngập mà ra, mặt đất dưới chân lập tức tan chảy thàn một mảnh dung nham.
Hắn đúng ở tại chỗ, mặc cho ngọn núi kia đánh tới, sau đó đấm ra một quyền.
Oanh!
Thân ảnh Chu Nguyên chỉ tựa như sâu kiến trước kích thước khổng lồ của ngọn núi. Nhưng khi nắm đấm này của hắn vung ta, thì ngọn núi đang bay tới lại trực tiếp ngưng lại giữa không trung. Trong chớp mắt tiếp theo, một luồng nhiệt độ kinh khủng đột nhiên bạo phát, làm cho cả ngọn núi này bị quyền kình nóng bỏng đánh thành bột nát.
Trải qua cơ duyên tại bia đá, Đại Viêm Ma của Chu Nguyên cũng đã tăng tới cấp độ đại thừa rồi.
Một quyền đánh tan một ngọn núi thành bột phấn, ánh mắt của Chu Nguyên lại nhìn phía trước.
Chỉ thấy ở nơi đó đang có một bóng người hạ xuống từ trên trời.
Mà khi Chu Nguyên nhìn rõ thân ảnh người kia, thì lại không khỏi ngẩn cả người.
Bởi vì bóng người lại là một cô bé mặc áo trắng, da trắng như tuyết, bộ dáng đáng yêu động lòng người. Điều rất không hài hòa là lúc này trên vai cô bé lại đang vác một cây chùy vàng to lớn, cái bóng của chùy vàng còn che phủ cả bóng nàng.
- Ta chính là đội trưởng của Càn Khôn Thiên, Bạch Tiểu Lộc.
- Ngươi muốn liều mạng với ta à?
Cô bé nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt nổi lên ánh sáng nguy hiểm.