Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1292 - Chương 1291: Già Đồ (2)

Chưa xác định
Chương 1291: Già Đồ (2)

Mà sau khi tiếng vỗ tay của hắn vang lên thì trong trời đất này lập tức có biến hóa cực lớn, chỉ thấy ở bên trong chỗ sâu đại trận tựa như là tinh không biến ảo kia, một cái lỗ đen thật lớn chậm rãi ngưng hiện, trong lỗ đen tản mát ra một luồng sức mạnh thần bí.

Ở dưới luồng sức mạnh khủng bố kia, địa vực hạch tâm trong Cổ Nguyên Thiên kia lập tức xuất hiện biến hóa.

Mấy người Chu Nguyên có thể mơ hồ trông thấy mấy cảnh tượng lạ lùng.

Ở trong một vùng biển mênh mông, biển cả bị xé nứt, dưới đáy biển có tổ khí vô biên dâng lên, trong lúc mơ hồ dường như có một luồng sức mạnh không có cách nào để hình dung, bắt lấy con rồng nào đó mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Ở trong một mảnh sa mạc rộng lớn, cát vàng phủ kín, bão cát cuốn bay mọi thứ, có thể thấy được hư ảnh của một con rồng màu vàng đất đang giãy dụa.

Ở trong một đầm lầy sâu không thấy đáy, nước bùn quét sạch, tổ khí như một con rồng màu đen bị lôi lên.

Ở trong vực sâu thăm thẳm, tổ khí bốc lên.

...

Tổng số địa vực hạch tâm ở trong Cổ Nguyên Thiên kia bị phá nát vừa lúc là chín nơi!

Hiển nhiên là ở dưới chín chỗ kia ẩn giấu đi chín đoạn chủ mạch tổ khí!

Mà bây giờ, chín đoạn chủ mạch tổ khí đều bị lỗ đen trên không trung kia chấn nhiếp, liên tục có tổ khí không ngừng bay lên, hội tụ vào trong lỗ đen kia.

Thánh Tổ Thiên này hiện tại đã bắt đầu thu hoạch chủ mạch tổ khí!

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt vô số người của năm đại Thiên Vực lập tức khiến cho bọn họ tức giận đến mức hốc mắt muốn nứt, có người không nhịn được phát ra tiếng hét lớn tuyệt vọng mà không cam lòng.

Cục diện có chút mất khống chế.

Nhưng mà đừng nói là bọn họ, ngay cả mấy người Quan Thanh Long, Khương Kim Lân đều nắm chặt năm ngón tay lại, trên trán có gân xanh run run.

Bạch Tiểu Lộc cúi gằm mặt xuống, không nói gì. Đối mặt với loại tuyệt cảnh này, ngay cả nàng cũng không biết là mình đến tột cùng nên làm cái gì, uy áp mà đại trận kia tán phát ra khủng bố đến mức làm cho bọn họ căn bản cũng không dám tới gần.

Già Đồ cười híp mắt nhìn qua khí tức tuyệt vọng bốc lên ở trong đội ngũ của năm đại Thiên Vực, sau đó phất phất tay, tựa như là xua đuổi sâu kiến:

- Được rồi, tất cả cút đi, Chín đoạn chủ mạch tổ khí này là của chúng ta, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện chấm mút, thừa dịp hiện tại chúng ta không rảnh bận tâm, đi tìm mấy đoạn chi mạch tổ khí hoặc là Huyền tích còn sót lại đi, đây cũng coi là đền bù một chút tổn thất.

Hắn dường như thương hại chỉ cho đội ngũ của năm đại Thiên Vực một con đường, cho dù đường đi này chỉ là ăn chút canh thừa thịt nguội.

Trông thấy cử chỉ khinh miệt giống như là vứt xương cho chó này của Già Đồ, mấy người Bạch Tiểu Lộc đều tức giận đến toàn thân phát run. Chỉ có điều lời hắn nói cũng thực sự là có chút tác dụng, trong năm đại Thiên Vực đã có người thật ở trong tuyệt vọng, chuẩn bị dự định tán đi tìm những tổ khí còn sót lại kia, dù sao đầu to không chiếm được, cũng nên lăn lộn kiếm chút canh nước đi.

Đây là biểu hiện của việc lòng dạ bị đánh tan.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy người Bạch Tiểu Lộc, Quan Thanh Long cũng trở nên khó coi, nhưng bọn họ cũng không biết phải làm thế nào để ngăn cản.

Sĩ khí của đội ngũ đã xuống mức thấp nhất, tất cả mọi người đều mờ mịt không biết nên làm như thế nào.

Nhưng mà cũng chính là khi bọn họ đều mờ mịt thất thố thì Chu Nguyên, di chuyển bước chân, đi lên phía trước.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Già Đồ ở xa xa kia rồi hắn chậm rãi nói:

- Ngươi cứ muốn chúng ta rời đi như vậy hay sao?

- Hay là nói, ngươi cũng đang lo lắng chuyện gì?

Nghe được câu nói này của Chu Nguyên, nụ cười tươi trên mặt Già Đồ có chút thu liễm một phần, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, dường như cảm thấy rất hứng thú rồi nói:

- Ồ? Người nói ta lo lắng lũ sâu kiến của năm Thiên Vực hạ đẳng các ngươi có thể phá hư cái gì hay sao?

Chu Nguyên nhìn qua Già Đồ, sau một hồi khá lâu, ánh mắt của hắn mới chuyển hướng tòa Thánh Diễn Hóa Giới đại trận bao phủ trời đất kia.

Ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, có Thánh Văn cấp tốc lưu chuyển, khiến cho con ngươi của hắn đều trở nên thần bí.

Đồng thời, giọng nói bình tĩnh kia của hắn cũng vang lên ở trong trời đất này.

- Ngươi hẳn là đang lo lắng, tòa kết giới đại trận các ngươi cũng không tính chân chính hoàn chỉnh này vẫn như cũ là còn tồn tại một chút thiếu hụt đi.

Lời này vừa dứt, vô số người trong năm đại Thiên Vực đều nhìn qua bóng người Chu Nguyên với ánh mắt mờ mịt.

Mà mấy tồn tại đỉnh tiêm trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh như Bạch Tiểu Lộc, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân thì trợn to mắt, có chút khó có thể tin nhìn qua Chu Nguyên.

Trong đại trận trên đỉnh núi, vào lúc này, nụ cười tươi, nghiền ngẫm, trêu tức trên mặt Già Đồ thần bí khó dò kia cũng đã hoàn toàn biến mất.

Khi giọng nói của Chu Nguyên vẫn còn vang vọng ở giữa trời đất này thì tất cả mọi người đã lập tức đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn qua.

Ngay sau đó, những biểu cảm chấn kinh kia lại theo thời gian dần trôi qua mà diễn biến thành sự kinh hỉ, người trong đội ngũ của năm đại Thiên Vực đều nhìn chằm chằm vào bóng người của Chu Nguyên với ánh mắt chờ đợi. Ở loại thời điểm giống như tuyệt cảnh này, lời này của Chu Nguyên không thể nghi ngờ là lại lần nữa mang đến cho bọn họ một tia hi vọng.

- Chu Nguyên, lời này của huynh là có ý gì?

Bạch Tiểu Lộc không nhịn được bắt lấy ống tay áo của Chu Nguyên, trong đôi mắt to đen nhánh mang theo biểu cảm chờ mong giống như là người chết chìm bắt lấy cây cỏ cứu mạng.

Mấy người Quan Thanh Long cũng nhìn qua phía Chu Nguyên với ánh mắt sáng rực, lại là vô ý thức đè nén tiếng hít thở, tựa như là sợ hù dọa một tia hi vọng lặng yên đến kia chạy mất vậy.

Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, Chu Nguyên chỉ là nhìn chằm chằm vào tòa đại trận kết giới bao phủ trời đất ở nơi xa kia, bình tĩnh nói:

- Toà kết giới này hoàn toàn chính xác hùng vĩ khổng lồ vượt qua sự tưởng tượng của ta. Không hổ là tác phẩm của mấy vị Thánh Giả. Nếu như nó thật sự đã đạt đến hình thái hoàn chỉnh thì ta chỉ sợ căn bản là không có cách nhìn thấu sự ảo diệu của nó.

- Chỉ có điều đáng tiếc...

Nói đến đây, Chu Nguyên dừng lại một lúc rồi ánh mắt chuyển hướng nhìn qua phía Bạch Tiểu Lộc:

- Lúc nãy cô đã, Càn Khôn Thiên các cô lấy được tình báo là Thánh tộc này còn chưa chưa hoàn toàn thôi diễn được Thánh Diễn Hóa Giới đại trận này. Kỳ thật ta thấy cô nói hoàn toàn chính xác không sai, tòa đại trận ở trước mắt này cũng không phải thật sự là hoàn chỉnh.

- Nó còn có thiếu hụt!

- Mà Già Đồ kia hẳn là cũng rõ ràng những chỗ thiếu hụt này, cho nên vừa rồi hắn mới tính toán lấy ngôn ngữ đánh tan sĩ khí của đội ngũ năm đại Thiên Vực ta, khiến cho chúng ta chủ động thối lui, bởi vì hắn khá là cẩn thận, lo lắng thật không may đụng phải chuyện ngoài ý muốn.

Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn bốn phía chung quanh, nhìn qua rất nhiều ánh mắt chờ mong kia rồi hắn nói:

- Nói đơn giản một chút thì đại trận kết giới Thánh tộc này tỉ mỉ bố trí cũng không phải là chân chính tường đồng vách sắt, chúng ta ... vẫn như cũ còn có cơ hội!

Bình Luận (0)
Comment