Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1295 - Chương 1294: Phá Trận Chi Chiêu (1)

Chưa xác định
Chương 1294: Phá trận chi chiêu (1)

Bạch Tiểu Lộc có chút mắt trợn tròn:

- Huynh không nhìn ra sơ hở vậy thì chúng ta còn chơi như thế nào? Còn không bằng phân hành lý trực tiếp về nhà được.

Chu Nguyên không có để ý đến nàng, mà là ngồi xếp bằng xuống ở trên đỉnh núi kia, ở chỗ sâu trong đôi mắt có Thánh Văn lưu chuyển, nhìn chăm chú tòa kết giới khổng lồ vặn vẹo trời đất ở nơi xa kia.

Vào lúc này, nguyên khí trong cơ thể của hắn điên cuồng phun trào, cung cấp cho Thánh Văn tiêu hao.

Hắn muốn nhờ sức mạnh của Phá Chướng Thánh Văn để thôi diễn ra những chỗ sơ hở kia.

- Cho hắn một chút thời gian đi.

Bạch Tiểu Lộc còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Quan Thanh Long ngăn lại.

Ở một bên, Khương Kim Lân nhíu mày, nói:

- Nếu như hắn không tìm ra được chính xác vị trí sơ hở của đại trận... Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nghe thấy câu nói này của Khương Kim Lân, hai người Bạch Tiểu Lộc cùng Quan Thanh Long cũng trầm mặc xuống.

- Ta tin tưởng điện hạ có thể làm được!

Đột nhiên, ở bên cạnh, một giọng nói nhu hòa mà kiên định vang lên, đám người nhìn lại, chính là Tô Ấu Vi. Lúc này, trên dung nhan thanh lệ của nàng hiện ra ánh ngọc nhàn nhạt, xinh đẹp không gì sánh được.

- Mặc dù là kẻ địch của gia hỏa này nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, nếu như các vị biết được những chuyện hắn đã trải qua thì sẽ hiểu, ở trên người hắn, kỳ tích cũng không phải là chuyện gì hiếm có.

Làm cho người ta bất ngờ chính là đôi mắt phượng của Võ Dao cũng nhìn lướt qua bóng lưng của Chu Nguyên một chút rồi nàng thản nhiên nói.

Triệu Mục Thần hai tay ôm ngực, ánh mắt có chút u lãnh:

- Ta cũng không muốn trốn về Hỗn Nguyên Thiên giống như chó nhà có tang. Hơn nữa, đối với mùi vị những Thánh thiên kiêu của Thánh tộc kia, ta cũng rất hứng thú, không biết nếm thử sẽ thế nào? Cho nên hiện tại, tốt nhất vẫn là ôm lấy chút lòng tin đối với gia hỏa này đi.

Sau khi ba người bọn họ mở miệng, càng ngày càng có nhiều cường giả đỉnh cao trong năm đại Thiên Vực đều khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng.

Thế là bọn họ bắt đầu tản ra đến, tạo thành vô số tầng bảo hộ trùng trùng điệp điệp, thủ hộ Chu Nguyên tại vị trí trọng yếu nhất.

Mà Chu Nguyên thì tựa như là cũng không có phát giác được bất luận động tĩnh gì ở ngoại giới. Ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, Thánh Văn vẫn không ngừng lưu chuyển, dẫn đến từ trong khóe mắt của hắn đều có mấy giọt máu tươi chảy xuống, nhưng mà hắn vẫn không thèm để ý chút nào, bởi vì trong ánh mắt của hắn dường như có vô số nguyên văn đang như là thác nước cọ rửa xuống.

Hắn đang toàn lực thôi diễn.

Và quá trình này kéo dài đến năm ngày sau!

Đợi đến ngày thứ năm kia, Chu Nguyên chậm rãi nhắm lại đôi mắt đã tràn đầy tơ máu, khó chịu giống như muốn nổ tung.

Mà giọng nói có chút khàn khàn kia của hắn cũng nhẹ nhàng truyền ra.

- Tìm được rồi.

Trên đỉnh núi, vào thời khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ ở trên người Chu Nguyên.

- Tìm được rồi sao?!

Trên đỉnh núi, từng ánh mắt mang theo biểu cảm kinh hỉ không nhẫn nại được đều nhìn về phía bóng lưng của Chu Nguyên.

Lúc này, trong đôi mắt của Chu Nguyên tràn đầy tơ máu, khóe mắt có vết máu chảy xuôi xuống, thần sắc lộ ra đặc biệt mỏi mệt, hiển nhiên vì cho dù là mượn sức mạnh của Phá Chướng Thánh Văn thì đối với hắn, việc thôi diễn kia vẫn như cũ là tạo thành gánh nặng cực lớn.

Nếu không phải thần hồn của hắn còn tính là cứng cỏi thì chỉ sợ e rằng đã trực tiếp bị đánh tan ngay ở trong thời điểm thôi diễn rồi.

- Kết giới đại trận này quả nhiên là thật là khủng khiếp.

Chu Nguyên âm thầm cảm thán, nếu như không phải tòa đại trận này cũng không hoàn chỉnh, bằng năng lực hiện tại của hắn thì e rằng cho dù là thôi diễn đến thần hồn tiêu tán cũng khó có khả năng thôi diễn ra chút sơ hở nào.

Nhưng cũng may chính là khí vận của Chư Tộc Ngũ Thiên bọn họ tóm lại chưa từng đoạn tuyệt.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua sắc mặt kinh hỉ mà khẩn trương của mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó gật đầu biểu thị xác định.

Xoạt!

Mọi người nhất thời nhỏ tiếng reo hò, trên khuôn mặt khẩn trương đều có biểu cảm vui vẻ như trút được gánh nặng hiện lên.

Bởi vì bọn họ đều hiểu tầm quan trọng của bước này, nếu như Chu Nguyên không tìm ra chỗ sơ hở của kết giới, vậy coi như là bọn họ liều mạng lấy mệnh của tất cả mọi người lấp đi lên, chỉ sợ đều khó mà rung chuyển toà kết giới kia.

Mà bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thánh tộc chiếm lấy toàn bộ chín đoạn chủ mạch tổ khí kia!

Trong khi mọi người thở dài một hơi thì một làn gió thơm trôi đến chỗ Chu Nguyên, sau đó cánh tay nhỏ bạch ngọc mảnh khảnh kia cầm khăn thơm, thay Chu Nguyên nghiêm túc lau vết máu ở khóe mắt kia đi.

- Điện hạ, ngài vất vả rồi.

Sau khi lau xong, nguyên bản là người có bệnh thích sạch sẽ nhưng Tô Ấu Vi cũng không có ném chiếc khăn thơm kia đi, mà không để lại dấu vết thu vào trong tay áo, sau đó nở một nụ cười tươi với Chu Nguyên, ôn nhu trong nụ cười kia tựa như là có thể làm tâm người ta mềm nhũn.

Nàng có chút đau lòng về áp lực mà Chu Nguyên phải gánh chịu lúc này.

Cái gọi là Chư Thiên tổng đội trưởng kia cũng không có bao nhiêu tác dụng thực chất, nhưng Chu Nguyên lại vì thế mà phải bỏ ra không ít công sức. Nhưng Tô Ấu Vi cũng minh bạch, đây chính là tính cách của Chu Nguyên, mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng hắn từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi qua.

Chung quanh có một chút ánh mắt hâm mộ quăng tới, dù sao cho dù là ở chỗ này tụ tập không ít thiên chi kiều nữ trong năm đại Thiên Vực nhưng mà ở trong đó, bất luận khí chất hay là dung nhan, Tô Ấu Vi không thể nghi ngờ vẫn như cũ là người thuộc hàng ngũ đứng đầu nhất.

Ở trong ngắn ngủi mấy ngày tiếp xúc này, đã có không ít tuổi trẻ tuấn kiệt trong năm đại Thiên Vực hiển lộ hảo cảm đối với Tô Ấu Vi, đồng thời ý đồ bắt chuyện làm quen với nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt phượng Võ Dao có chút ba động.

Quan Thanh Long cũng có cảm giác, ôm quyền nói với Chu Nguyên:

- Chu Nguyên Nguyên lão, nếu như lần tranh đoạt trong Cổ Nguyên Thiên này, Chư Tộc ngũ Thiên ta có thể có một cái kết quả tốt, ngài tất nhiên là người có công lớn nhất.

Nghe vậy, Chu Nguyên lại chỉ là bình tĩnh lắc đầu, hắn sẽ liều như vậy là do mục đích riêng của hắn. Bởi vì, nhiệm vụ trọng yếu nhất khi hắn đi vào Cổ Nguyên Thiên chính là thu hoạch được huyết nhục của Tổ Long.

Mà đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa nghe được chút manh mối nào về huyết nhục của Tổ Long, như vậy chắc hẳn hẳn là nó sẽ tồn tại ở trong chủ mạch tổ khí kia.

Cho nên hắn không có khả năng ngồi nhìn Thánh tộc chiếm lấy cướp đoạt toàn bộ chín đoạn chủ mạch tổ khí kia.

Đó là mấu chốt để Yêu Yêu thức tỉnh, mặc kệ ai muốn quấy nhiễu hắn, hắn đều sẽ không để ý một đường giết đi qua.

Chu Nguyên gật đầu cảm ơn Tô Ấu Vi, sau đó vung tay áo lên, có 1000 miếng ngọc giản màu xanh lơ lửng ở trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment