Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1298 - Chương 1297: Khai Chiến (2)

Chưa xác định
Chương 1297: Khai chiến (2)

Sau khi bọn họ rời đi, hòn đảo bay lập tức trở nên trống trải.

Chu Nguyên quay đầu, nhìn qua những người còn đứng ở phía sau hắn kia, Bạch Tiểu Lộc, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân, Lý Phù, Sở Thanh, Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi...

Bọn họ là người mạnh nhất trong hàng ngũ Thiên Dương Cảnh của năm đại Thiên Vực.

Mà ngoại trừ bọn họ thì còn có một nhóm người lẳng lặng đứng sững ở phía sau, thần sắc nghiêm túc. Đến lúc đó những người này nhất định phải đi theo bọn họ đồng thời xuất động, nói một cách đơn giản thì bọn họ xem như là trợ thủ, nhưng dù vậy, bọn họ cũng sẽ gặp phải uy hiếp viễn siêu những đội ngũ khác.

Trong những người này có không ít khuôn mặt quen thuộc với Chu Nguyên, đó là Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La, Lý Thuần Quân, tất cả đều nghiêm túc không mở miệng.

Chu Nguyên nhấc bàn tay lên. Từ trong tay áo của hắn có mấy miếng ngọc giản màu vàng bay ra, bay về phía đám người.

- Các vị, tiếp xuống liền đến phiên chúng ta. Mấy con đường này trong ngọc giản này là trọng yếu nhất, bởi vì chúng nối thẳng đến những tiết điểm trọng yếu kia. Nhưng ở chỗ đó, Thánh tộc tất nhiên cũng sẽ điều động người mạnh nhất để trấn thủ, bảo vệ. Mục tiêu của chúng ta chính là nhất định phải tận khả năng phá hủy chúng.

- Cho nên mỗi người các vị đều rất trọng yếu, có lẽ chính là một lần thất bại ở chỗ các vị, thậm chí sẽ khiến cho những người dùng mệnh cho chúng ta mở đường kia không công mà chết.

- Đại chiến đã nổi lên, không ai có thể không thèm đếm xỉa đến, trận đại chiến này chúng ta muốn thắng, dựa vào là tất cả mọi người!

Chu Nguyên chậm rãi nói:

- Cho nên... Tiếp đó, xin mời dùng mệnh, đi đánh thắng tất cả những kẻ cản đường mọi người!

Nghe xong, tất cả mọi người đều yên lặng gật đầu, cho dù là Khương Kim Lân luôn hâm mộ ghen tỵ với Chu Nguyên kia đều nắm chặt ngọc giản màu vàng trong tay, trong mắt có sát ý chảy xuôi.

Sau đó, lại không có người nào nói tiếp, mà là lẳng lặng điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Lại là một nén nhang sau.

Không gian lại lần nữa chấn động kịch liệt.

Chu Nguyên cùng mọi người liếc nhìn nhau, sau đó ánh mắt của hắn dừng lại ở trên gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ của Tô Ấu Vi, hắn nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu nàng cẩn thận một chút.

Uỳnh!

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả mọi người mãnh liệt bắn ra, thân hình trực tiếp va chạm vào không gian vặn vẹo kia.

Không gian chập trùng rồi lần lượt từng bóng người hư không tiêu thất.

Hòn đảo bay trở nên trống rỗng nhưng lại là có một tia sát khí ấp ủ sinh ra.

Vào lúc này, một trận chiến tranh mà ai cũng không có cách nào để lui ra phía sau chính thức mở ra.

Ba!

Khi Chu Nguyên lại lần nữa xuyên qua không gian vặn vẹo thì chỉ thấy cát vàng bay đầy trời, vị trí của hắn rõ ràng là trong một vùng sa mạc.

Ở sau lưng hắn, không gian ba động, lần lượt từng bóng người theo sát mà tới.

Đại bộ phận người ở trong chi tiểu đội này chính là do mấy Thiên Dương Cảnh hậu kỳ của năm đại Thiên Vực tạo thành, chỉ có điều trong đó còn có khuôn mặt quen thuộc với Chu Nguyên, mấy người Lý Khanh Thiền, Tả Khâu Thanh Ngư, Lý Thuần Quân cũng tiến nhập chi đội ngũ này.

Lúc trước, trong trận tranh đoạt cơ duyên ở Huyền tích kia, bọn họ cũng bởi vì Chu Nguyên trợ giúp mà thực lực tăng lên không nhỏ, tất cả đều đã đột phá đến Thiên Dương Cảnh trung kỳ, hơn nữa thiên phú của bọn họ đều cực kỳ bất phàm. Cho nên hiện tại, cho dù là ở trong hàng ngũ Thiên Dương Cảnh trung kỳ, bọn họ cũng coi là khá mạnh.

- Các ngươi không cần thiết phải lựa chọn đi theo ta. Con đường ta phải đi sợ rằng sẽ là con đường gian nan nhất.

Chu Nguyên có chút bất đắc dĩ cười cười, nói với mấy người ở sau lưng.

- Chúng ta đã nhận chỗ tốt từ huynh thì dù sao cũng phải giúp làm chút gì.

Lý Thuần Quân khàn khàn nói.

Ở trong Cổ Nguyên Thiên này, Chu Nguyên giúp bọn họ quá nhiều, bọn họ cũng muốn hồi báo. Tuy nói lấy Chu Nguyên thực lực bây giờ, bọn họ không có cách nào để trợ giúp quá nhiều nhưng mà vẫn có thể làm mấy việc đủ khả năng. Cho nên dù biết đi theo Chu Nguyên sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng bọn họ lại cũng không e ngại.

Lý Khanh Thiền thanh lãnh nói:

- Cũng không thể chuyện gì khó khăn cũng để huynh đến gánh được.

Đôi mắt đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư cong lại như hình trăng lưỡi liềm, nàng cất giọng kiều mị:

- Yên tâm đi, chúng ta tự biết rõ thực lực của mình, sẽ không kéo chân huynh đâu.

Lục La chu chu mỏ, nói:

- Kỳ thật chủ yếu là đi theo huynh, cảm giác cơ duyên sẽ càng nhiều một chút.

Các nàng ngươi đây một lời ta một câu, cũng nói đến mức làm cho trong lòng Chu Nguyên hơi ấm:

- Vậy thì được rồi! Chi đội ngũ này sẽ do Khanh Thiền sư tỷ hỗ trợ chỉ huy, mà tác dụng của mọi người là nếu như vô tình gặp tiết điểm tương đối cường đại thì hãy nhanh chóng cắm trận kỳ mà ta đã đưa trước đây xuống đến những phương vị đặc biệt trong ngọc giản, để ức chế sức mạnh của kết giới.

- Chỉ có điều đến lúc đó đối phương hẳn là cũng sẽ phái người đến ngăn cản, cho nên, việc bảo vệ trận kỳ cũng sẽ có chút nguy hiểm, mọi người vần phải cẩn thận.

Trong mọi người ở đây, hiển nhiên Lý Khanh Thiền là người lý trí cùng đáng tin cậy nhất, đến lúc đó, khi Chu Nguyên gặp phải cường địch khó mà phân tâm chú ý nhiều thì đội ngũ cũng chỉ có thể dựa vào Lý Khanh Thiền chỉ huy.

Nghe Chu Nguyên phân phó xong, Lý Khanh Thiền cũng không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi dặn dò, Chu Nguyên cũng không nói thêm lời, hắn nhìn qua sa mạc ở trước mắt, nhắm hai mắt lại rồi chợt dậm mạnh chân xuống. Ngay sau đó, thân hình của hắn thì là như chớp nhấp nháy vậy, trực tiếp là xuất hiện ở một vị trí cách đó khoảng ngàn trượng.

Hắn đang đi tới chỗ sâu trong sa mạc.

Mà đội ngũ ở sau lưng thì là ở dưới sự chỉ huy của Lý Khanh Thiền nhanh chóng đi sát đằng sau.

Có điều Chu Nguyên chỉ mới tiến lên vẻn vẹn có mấy phút thì đã ngừng lại, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ở trong sa mạc kia, có một ngọn núi đá đứng sừng sững. Ngọn núi đá này cao chót vót, từ xa nhìn cũng cực kỳ rõ ràng.

Mà lúc này, ở trên ngọn núi kia, có từng luồng ba động nguyên khí cường hoành hiện lên, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào đoàn người bọn họ.

Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ bĩnh tĩnh, không có thay đổi gì, bởi vì hắn phát hiện một người mạnh nhất trong đám người trấn thủ kia cũng có thực lực không quá cao, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ chỉ là khoảng 3 tỷ 300 triệu mà thôi. Nếu như trước khi đột phá thì địch thủ như vậy đúng là còn có thể tạo thành một chút uy hiếp đối với hắn, nhưng còn bây giờ sao, lại không có chút khả năng nào để ngăn cản.

Sau khi phát giác được tình huống như vậy, mấy người Lý Khanh Thiền đúng là cũng hơi thở dài một hơi, xem ra chỗ tiết điểm thứ nhất này, cũng không tính quá mức gian nan.

Chỉ có điều, ngay khi bọn họ vừa thở phào thì chỉ trong một cái chớp mắt, biến cố đã xảy ra. Chỉ thấy trên ngọn núi kia, không gian bỗng nhiên có chút ba động, một bóng người chậm rãi hiện đi ra.

Bình Luận (0)
Comment