- Cửu Cung Lôi Minh!
Khi tiếng quát tràn ngập sát cơ kia của Tu Lôi vẫn còn đang vang vọng thì Chu Nguyên chỉ thấy từ trong đồ văn lôi điện to lớn ở giữa bầu trời phía sau lưng hắn kia đột nhiên có ngàn vạn tia sét màu vàng gào thét, ngưng tụ lại. Và chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, một cái lôi chưởng màu vàng khổng lồ cao đến cả vạn trượng đột nhiên lao đi ra từ trong đồ văn lôi điện kia.
Tựa như là Lôi Thần chi chưởng.
Lôi chưởng kia to lớn giống như là một ngọn núi, trên đó có vô số tia sét quấn quanh, tiếng sấm rền không ngừng vang lên, chấn vỡ hư không.
Ở phía trên lôi chưởng kia, còn có vô số đường vân ánh sáng cổ lão đang lóe sáng lên, một loại khí tức mạnh mẽ đến mức không còn cách nào để hình dung, giống như là muốn hủy diệt mọi thứ phát ra từ trong đó.
Chu Nguyên có cảm tưởng cho dù là một dãy núi liên miên mà bị lôi chưởng đánh trúng thì đều sẽ tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì.
Đối mặt với đòn tấn công kinh khủng như vậy, cho dù là Chu Nguyên, biểu cảm trên mặt cũng trở nên đặc biệt ngưng trọng. Tu Lôi này không hổ là cường giả Thiên Dương Cảnh có thực lực gần với Già Đồ nhất trong Thánh Tổ Thiên, vậy mà cũng đã tu thành Thánh Nguyên Thuật.
Đối mặt với Lôi Thần chi chưởng kia, ngay cả hắn đều cảm giác được nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Nếu như không có sức mạnh ở cấp độ tương đương chống cự, cho dù là hắn đều có thể sẽ chết tại đây.
Chỉ có điều lúc này trong mắt của Chu Nguyên cũng không có vẻ gì là sợ hãi, hắn ngắm nhìn bầu trời, ở chỗ sâu trong ánh mắt có chiến ý hừng hực bốc lên.
Đối phương tuy mạnh nhưng chỉ bằng chiêu này mà đã muốn tiêu diệt hắn vậy thì cũng quá coi thường Chu Nguyên hắn rồi.
Hô.
Một đám khói trắng được phun ra từ trong miệng Chu Nguyên, hai tay của hắn cũng nhanh chóng kết ấn, trong một cái chớp mắt tiếp theo, cái hồ lô bảy màu vị như thực chất như hư ảo ở trong Thần Phủ kia cũng khẽ run lên.
Vào lúc này, từ thiên linh đài (huyệt chính giữa trên đỉnh đầu) của Chu Nguyên, một vầng sáng bảy màu bay lên.
Ông!
Ngay sau đó, giữa trời đất có một luồng khí tức sắc bén không còn cách nào để hình dung bay lên, luồng khí tức này sắc bén đến mức tựa như là có thể chém rách trời cùng đất.
Vào lúc này, những tầng mây trùng điệp trên không trung đều bị kiếm ý vô hình chém rách ra.
Vầng sáng bảy màu rực sáng lên rồi sau đó nhanh chóng khuếch trương, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã biến thành một luồng kiếm quang bảy màu dài ước chừng ngàn trượng.
Trên luồng kiếm quang bảy màu kia mơ hồ có thể thấy được vô số điểm sáng nhỏ như hạt bụi vờn quanh, nếu như nhìn thật cẩn thận thì sẽ phát hiện, luồng kiếm quang kia giống như là Ngân Hà trong tinh không vậy, sáng chói mà mênh mông.
Luồng kiếm quang bảy màu này tự nhiên chính là Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang.
Trước đây, khi Chu Nguyên thi triển Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang thì nó chỉ là một sợi lông nhọn bảy màu, bàn về thanh thế thì kém xa lúc này.
Nếu như nói trước đây Chu Nguyên tu luyện Trảm Thiên Kiếm Quang mới chỉ là đạt đến cảnh giới nhập môn thì như vậy lúc này thật sự là có một chút biểu hiện của cảnh giới viên mãn rồi.
Mà hết thảy mọi chuyện đều là nhờ có cơ duyên ở chỗ Huyền tích giống như là bức tường đá kia!
- Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô, Trảm Thiên Kiếm Quang!
Sau khi Chu Nguyên nói nhỏ một tiếng ở trong lòng, kiếm quang bảy màu giống như là Ngân Hà kia đột nhiên phóng lên tận trời. Ngay sau đó, hư không trực tiếp bị cắt đứt ra, tạo thành một vết rách màu đen sâu hoắm, kéo dài không tiêu tan.
Kiếm quang trực tiếp chém lên Lôi Thần chi chưởng đang trấn áp xuống kia.
Trong nháy mắt khi hai bên va chạm đó, thời gian tựa như là đều ngưng trệ một hơi.
Nhưng ngoài dự liệu chính là cũng không có bất luận âm thanh gì vang vọng, cũng không có sóng xung kích bằng nguyên khí kinh khủng bộc phát.
Kiếm quang bảy màu vẻn vẹn lướt qua và xuất hiện ở trên hư không phía sau Lôi Thần chi chưởng.
Ánh sáng bảy màu trên thân kiếm nhanh chóng nhạt dần, kiếm quang ngàn trượng cũng rút nhỏ đến chỉ còn lại khoảng một phần mười.
Nhưng mà vào lúc này ở vị trí trung ương nhất của Lôi Thần chi chưởng đang trấn áp xuống kia, một khe hở mảnh như kẻ chỉ dần dần hiện rõ ra và lôi chưởng cũng chậm rãi từ một phân thành hai...
Lôi chưởng rơi xuống, biến thành vô số tia sét màu vàng bắn tung tóe đầy trời.
Chu Nguyên ngửa đầu, khuôn mặt lộ ra biểu cảm túc sát mà lăng liệt.
Mà kiếm quang bảy màu còn sót lại xuống kia cũng không tiêu tán, ngược lại là dọc theo nguyên khí ba động do Lôi Thần chi chưởng lưu lại, trực tiếp chém tới Tu Lôi vẫn đang tràn đầy kinh hãi.
Keng!
Vào lúc này, Xích Kim Côn bỗng nhiên tụ động vung lên, cuốn theo nguyên khí màu vàng, va chạm cùng kiếm quang bảy màu còn sót lại kia.
Kiếm quang sụp đổ mà Tu Lôi thì là rên lên một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân hình chật vật lui ra phía sau hơn ngàn trượng, phải một lúc sau mới ổn định lại được.
Nhưng trên gương mặt của hắn vẫn như cũ là hiện lên biểu cảm chấn kinh cùng khó có thể tin kia.
- Sao lại thế...
Hắn không thể tin được, hắn đã thi triển cả Thánh Nguyên Thuật là Cửu Cung Lôi Minh, vậy mà vẫn không thể đánh bại Chu Nguyên, hơn nữa còn bị người sau trực tiếp chém rách ra.
Thậm chí kiếm khí còn sót lại kia còn có thể tạo thành một đợt tổn thương đối với hắn!
- Xem ra bộ Thánh Nguyên Thuật này của ngươi có uy lực vẫn là hơi kém một chút.
Chu Nguyên chăm chú nhìn chằm chằm vào Tu Lôi rồi cười nhạt nói.
Đối với kết quả như vậy, hắn lại cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, bất luận là số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ hay là phẩm chất của nguyên khí rồi kể cả uy năng của Thánh Nguyên Thuật, hắn đều ổn chiếm thượng phong, Tu Lôi này dựa vào cái gì mà cùng hắn đấu đây?
Ánh mắt của Tu Lôi có chút âm trầm, hắn lau vết máu ở khóe miệng đi. Trải qua một trận ác chiến lúc trước, hắn cũng không thể không thu hồi sự ngạo mạn ở trong lòng, mặc dù người trước mắt chỉ có thân phận là sâu kiến ti tiện của năm Thiên Vực hạ đẳng, nhưng phần thực lực này lại đủ khiến cho hắn không thể không coi trọng.
Bởi vì hắn biết nếu như mình vẫn còn coi thường đối phương thì bản thân thậm chí có thể sẽ chết ở trong tay sâu kiến ti tiện này.
Đây là chuyện mà Tu Lôi không thể nào tiếp thu được.
Tu Lôi hít sâu một hơi, áp chế sự không cam lòng ở trong nội tâm. Hắn hờ hững nhìn chằm chằm Chu Nguyên, bỗng nhiên tay áo vung lên.
Chỉ thấy sau động tác này, hư không phía sau hắn mơ hồ có chút vặn vẹo, ngya sau đó có một cánh cửa ánh sáng to lớn hiện lên.