Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1318 - Chương 1317: Không Phải Sinh Tức Tử (2)

Chưa xác định
Chương 1317: Không phải sinh tức tử (2)

Vào lúc này, ngón tay của Chu Nguyên cũng đã rời khỏi những điểm sáng kia, hình ảnh xẹt qua trong đầu cũng dừng lại.

Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào những điểm sáng ảm đạm kia, trầm mặc thật lâu, bởi vì cho dù chỉ là hình ảnh ngắn ngủi nhưng hắn lại vẫn có thể tưởng tượng ra những trận chiến đấu kia là bi tráng thảm liệt bực nào.

Lần này đích xác là bọn họ dùng cả tính mệnh để đổi lấy thắng lợi.

Chu Nguyên ngẩng đầu, hắn nhìn qua tiết điểm chấn động càng ngày càng kịch liệt. Vào lúc này, toàn bộ đại trận Thánh Diễn cũng đều có chút hỗn loạn, lại không còn khiến cho người ta có cảm giác hoàn mỹ cùng mênh mông giống như là lúc trước vậy.

Răng rắc!

Thậm chí trên cánh cửa không gian kia cũng bắt đầu có vết rách hiển hiện và nhanh chóng lan tràn.

- Mặc kệ kết quả sau cùng như thế nào, cố gắng của các ngươi đều không thẹn với bất kỳ kẻ nào.

Chu Nguyên không thèm để ý đến thần sắc tức giận hoảng sợ trên mặt Tu Lôi, hắn chậm rãi đứng dậy, thân hình khẽ động thì đã xuất hiện ở phía trước cánh cửa không gian kia.

Tại thời khắc này, đại trận Thánh Diễn rung chuyển càng thêm kịch liệt.

Cùng lúc đó, bất luận là người trong đội ngũ của Thánh tộc hay là năm đại Thiên Vực đều không hẹn mà cùng ngừng đánh trận, bọn họ ngẩng đầu lên, chỉ thấy sâu trong hư không kia, Chu Nguyên đứng ở phía trước cánh cửa không gian đó.

Đây là nguyên nhân do đại trận Thánh Diễn đã triệt để hỗn loạn, lại không còn cách nào để hình thành màn trời che đậy cảnh tượng ở bên trong được nữa.

Uỳnh!

Mà cũng chính là ở dưới cái nhìn soi mói của vô số người này, Chu Nguyên đấm ra một quyền.

Theo sau một quyền kia là nguyên khí màu bạch kim giống như là một con rồng đang phẫn nộ gào thét lao ra.

Một quyền này cũng đồng thời bộc phát ra toàn bộ số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của hắn.

Ầm ầm!

Quyền phong như Nộ Long kia, trực tiếp đánh vào trên cánh cửa không gian, chỉ thấy vết nứt trên đó không ngừng lan tràn, cuối cùng ầm vang một tiếng, cánh cửa hóa thành vô số mảnh vỡ, nổ tung lên...

Đằng sau cánh cửa chính là vòng xoáy không gian đang xoay tròn.

Vòng xoáy kia chính là con đường thông hướng chỗ hạch tâm cuối cùng của đại trận Thánh Diễn, chỉ cần đánh nát nó, mưu đồ của Thánh tộc sẽ thất bại, nhưng tất cả mọi người minh bạch, chuyện đó cũng không dễ dàng, bởi vì ở nơi đó, còn có Thánh thiên kiêu mạnh nhất của Thánh tộc đang tọa trấn.

Mà hi vọng cuối cùng của bọn họ chính là bóng người đứng ở trước vòng xoáy không gian kia.

- Chu Nguyên đội trưởng, Chư Thiên tất thắng!

Có một chỗ trong kết giới, chợt có người trong năm đại Thiên Vực khàn giọng hét lớn.

Giọng nói kia tựa như là virus truyền nhiễm vậy, càng ngày càng nhiều giọng nói vang lên.

- Chư Thiên tất thắng!

- Chư Thiên tất thắng!

- ...

Từng tiếng hét kiệt lực đến khàn giọng vang dội, cuối cùng trùng trùng điệp điệp vọng trong khắp cả đại trận Thánh Diễn.

Mấy người Bạch Tiểu Lộc suy yếu mà bình tĩnh nghe giọng nói cuồn cuộn kia, bọn họ biết được, nếu như trận chiến này thật có thể thắng, tên của Chu Nguyên sẽ vang vọng khắp Chư Thiên.

Đương nhiên, nếu như thua, tự nhiên vạn sự đều yên.

Tất cả mọi người trong đội ngũ của năm đại Thiên Vực đều sẽ phải chết ở chỗ này.

Chu Nguyên đứng ở trước vòng xoáy không gian cũng nghe thấy được những âm thanh này, hắn không quay đầu lại, chỉ là bước ra một bước, không chút do dự bước vào trong vòng xoáy không gian kia.

Đối mặt với vị cường giả Thiên Dương Cảnh mạnh nhất của Thánh tộc kia cho dù là Chu Nguyên lúc này cũng không có niềm tin quá lớn, nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không có khả năng lùi bước.

Trận chiến này...

Không chết thì sống.

Không còn con đường nào khác.

Khi Chu Nguyên vừa bước vào vòng xoáy không gian thì chỉ trong một chớp mắt kia, không gian trước mắt trong nháy mắt xuất hiện biến hóa.

Ánh mắt của hắn nhìn quanh, chỉ thấy chỗ mình đang đứng chính là một hòn đảo to lớn vô cùng treo trên bầu trời, trên hòn đảo này, núi non sông ngòi lan tràn đến cuối tầm mắt, cổ lão mà nguy nga.

Mà nếu để nguyên khí quán chú hai mắt còn có thể trông thấy trong hư không cực kỳ xa xôi, vẫn tồn tại từng hòn đảo đang lơ lửng.

Trên không trung vô tận, mặt trăng và mặt trời đồng thời hiện ở chân trời, kỳ diệu khó lường.

Chỉ có điều Chu Nguyên cũng không có quá nhiều lưu ý đến hoàn cảnh biến hóa, ánh mắt của hắn trực tiếp khóa chặt hướng nơi xa, nơi đó có một ngọn núi đứng sừng sững như cột chống trời, đỉnh núi phá vỡ tầng mây, hùng vĩ đến mức làm cho người cảm giác được bản thân là nhỏ bé bực nào.

Mà lúc này, ở phía trên đỉnh núi kia có một bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng, sống lưng thẳng tắp như một cây tùng xanh.

Hắn không để ý đến Chu Nguyên xuất hiện, mà là ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt trăng và mặt trời lơ lửng trong hư không vô tận. Hắn không nói một lời, nhưng giữa trời đất đều có một cảm giác áp bách không còn cách nào để hình dung đang cuộn trào. Loại áp bách kia khiến cho lúc này Chu Nguyên cũng cảm giác được thân thể của mình trở nên nặng nề.

- Già Đồ...

Chu Nguyên chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng người kia, ở chỗ sâu trong đôi mắt có sát cơ hiển hiện.

Dường như phát giác được sát cơ phun trào trong ánh mắt Chu Nguyên, bóng người kia rốt cục cúi đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên, mỉm cười, khuyên tai hình rồng phượng chỗ hai tai nhẹ nhàng lắc lư:

- Không nghĩ tới ngươi vậy mà thật sự có thể đi đến trước mặt của ta.

- Với xuất thân từ năm Thiên Vực hạ đẳng mà ngươi có thể đạt tới thành tựu như thế, cũng coi như là nhân kiệt.

- Cho nên ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội cuối cùng... Phụng ta làm chủ, ta có thể thỉnh cầu Thánh Giả của Thánh tộc ta, vì ngươi cải tạo huyết mạch, trở thành duệ tộc của Thánh tộc ta.

Chu Nguyên khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- So sánh với cái này thì điều ta càng muốn làm hơn chính là... Đánh chết ngươi.

Già Đồ lắc đầu, có chút tiếc hận nói:

- Hazz! Các ngươi, những sâu kiến ti tiện của năm Thiên Vực hạ đẳng này vẫn luôn luôn không biết điều cùng si tâm vọng tưởng như vậy.

- Thôi được, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy, ta cũng chỉ có thể thành toàn ngươi.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía tiết điểm không gian này, nói:

- Bây giờ nguyên khí trong đại trận Thánh Diễn hỗn loạn, tất cả mọi người trong toàn bộ kết giới hẳn là đều có thể trông thấy chuyện ở nơi này... Ngươi hẳn là người gánh chịu hy vọng của tất cả sâu kiến ti tiện trong đám năm Thiên Vực hạ đẳng kia đi?

Rồi hứn đưa tay xoa cằm, ra vẻ đăm chiêu hỏi:

- Ngươi nói nếu như khi bọn họ phát hiện, hi vọng cuối cùng này của bọn họ kỳ thật cũng không có bất cứ tác dụng gì thì có thể oán hận ngươi nhỏ yếu cùng vô dụng hay không?

- Có đôi khi hi vọng phá diệt, thế nhưng là sẽ cho người tuyệt vọng đến điên cuồng.

- Ngươi quá phí lời rồi.

Chu Nguyên mặt không biểu tình, bước ra một bước.

Uỳnh!

Ba vầng Thiên Dương ở sau lưng hắn như ẩn như hiện, cuối cùng triệt để trở nên rõ ràng, Thần Phủ lộ ra bên ngoài Thiên Dương càng là rõ ràng, liền có thể cùng nguyên khí ở giữa trời đất hình thành liên hệ càng thêm bén nhạy, bởi vậy cũng có thể nhìn ra Chu Nguyên kiêng kị Già Đồ ở trước mắt đến mức nào.

4 tỷ 300 triệu viên tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ không giữ lại chút nào bộc phát.

Nhưng mọi chuyện cũng không có kết thúc.

- Tấn Thăng!

- Địa Thánh Văn!

Hai đại bí pháp đồng thời thôi động, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Chu Nguyên liên tục tăng lên, nguyên khí màu bạch kim giống như một con rồng ngẩng đầu gào thét, trong lúc mơ hồ có tiếng long ngâm cổ lão vang lên, quanh quẩn ở giữa trời đất.

5 tỷ viên tinh thể nguyên khí!

Bình Luận (0)
Comment