Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1316: Không Phải Sinh Tức Tử (1)

Chưa xác định
Chương 1316: Không phải sinh tức tử (1)

Tu Lôi xếp bằng ở hư không, ánh mắt của hắn trêu tức nhìn qua phía dưới Chu Nguyên, mặc dù hắn bị đối phương đánh bại, nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác đối phương mới là người lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Rõ ràng cánh cửa thông hướng chỗ hạch tâm cuối cùng của đại trận kia đang ở trước mắt, nhưng Chu Nguyên lại căn bản không có khả năng tiến vào.

Bởi vì chỉ cần đại bộ phận tiết điểm trọng yếu chưa bị phá hư thì cho dù Chu Nguyên có thủ đoạn thông thiên, đối mặt với cánh cửa không gian ngưng tụ sức mạnh của vô số cường giả trong Thánh tộc kia thì cũng không có tác dụng gì cả.

- Chu Nguyên, từ bỏ đi.

- Thiên phú của ngươi không sai, nếu như có thể chịu đầu nhập vào Thánh tộc ta, chắc hẳn là có thể được coi trọng, đợi đến về sau Thánh tộc ta thống nhất Thiên Nguyên Giới, có lẽ ngươi còn có thể bảo toàn thân nhân bằng hữu của ngươi.

Tu Lôi lạnh nhạt nói, mặc dù là đang chiêu mộ nhưng lời nói lại giống như là đang bố thí.

Đáng tiếc, Chu Nguyên lại căn bản không thèm để ý tới những lời này, một đôi mắt chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm vào màn sáng ở trước mặt.

Hừ.

Tu Lôi thấy thế, hừ lạnh một tiếng:

- Ngu xuẩn mất khôn.

- Đã như vậy thì ngươi cứ chết chung cùng đám sâu kiến ti tiện của năm Thiên Vực hạ đẳng này đi.

Uỳnh!

Mà ngay khi hắn vừa dứt lời thì trong một cái chớp mắt kia, tiết điểm này đột nhiên kịch liệt chấn động, hư không cũng xuất hiện từng đợt ba động hỗn loạn.

Thấy thế, biểu cảm trên mặt của Tu Lôi đột nhiên biến đổi.

- Đại trận làm sao lại chấn động?!

Vào lúc này, Chu Nguyên cũng đã nhận ra biến hóa của đại trận, ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía mấy điểm sáng trong màn sáng ở trước mặt kia, sau đó con ngươi của hắn lập tức co lại, bởi vì hắn nhìn thấy, những điểm sáng kia đều đang trở nên ảm đạm xuống với bằng tốc độ kinh người.

Điều này đại biểu sinh mệnh lực của bọn họ đang tiêu tán.

Đây là biểu hiện của việc những người khác đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Chu Nguyên duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào những điểm sáng kia, ngay sau đó liền có một chút hình ảnh như ánh chớp thoáng hiện qua trong đầu hắn.

...

Bạch Tiểu Lộc ngồi ở bên cạnh trận kỳ, lúc này thân thể của nàng nhỏ nhắn xinh xắn hơn bất kỳ thời điểm nào, nhìn qua như là bé gái năm, sáu tuổi vậy.

Trên da thịt nguyên bản hiện ra quang trạch như lưu ly bây giờ cũng ảm đạm không có ánh sáng.

Bạch Tiểu Lộc nhìn thoáng qua hậu phương, nơi đó có một cái hố to, trong hố to máu tươi hội tụ thành ao máu, mà một bộ thi thể vỡ nát lẳng lặng nổi lềnh bềnh ở phía trên.

Chỉ có điều tình huống của nàng cũng cực kém, cơ hồ chỉ còn lại có một hơi.

Trận chiến đấu này coi như là một lần thảm thiết nhất của nàng từ trước tới nay.

- Một chút khí lực đều không có nữa. Chu Nguyên, nếu như cậu không giải quyết được Già Đồ, vậy chúng ta cũng chỉ có thể cùng chết...

..

Quan Thanh Long toàn thân gầy gò như thây khô gian nan nện bước đi, mỗi một bước phóng ra tựa như là đều đã hao hết sức mạnh của hắn, mà ở phía sau của hắn có một bóng người mặc trọng giáp không nhúc nhích tí nào, ở trên thân thể, có ánh sáng màu xanh hình thành đường vân ánh sáng đặc thù trùng điệp bao trùm người sau lại.

Vị Thánh thiên kiêu kia của Thánh tộc cũng chưa chết, chỉ là bị Quan Thanh Long phong ấn lại, nhưng bây giờ người sau cũng hoàn toàn không có sức để chém giết hắn. Chỉ có điều cũng may, Quan Thanh Long thấy mình còn có thể thừa dịp này hoàn thành nhiệm vụ của hắn.

Quan Thanh Long đi vào nơi nào đó trong tiết điểm, run rẩy lấy ra một trận kỳ, dùng hết tất cả khí lực đâm xuống dưới.

Thân thể của hắn thuận theo trận kỳ quỳ xuống, hai mắt đục ngầu nâng lên nhìn qua hư không, trong đó sinh cơ dần dần tiêu tán.

- Chu Nguyên đội trưởng, mọi chuyện kế tiếp ... Liền dựa vào cậu rồi.

...

Sở Thanh cắm trận kỳ xuống, sau đó ngồi xếp bằng xuống.

Lúc này, thân thể của hắn đầy máu tươi, một cánh tay đã không cánh mà bay, mà ở phía sau có hai bộ thi thể không đầu đứng sừng sững.

Sau khi liều mình hi sinh một cánh tay, hắn cũng đã giết chết được Di Sơn và Di Thạch.

Nhưng so với những người khác, cái giá lớn hắn phải trả ngược lại là nhỏ nhất.

...

Thân hình của Võ Dao có chút lảo đảo, ở chỗ bụng của nàng bị một cây châm bạc dài hơn thước trực tiếp đâm xuyên, máu tươi thuận theo châm bạc không ngừng nhỏ xuống.

Nhưng mà một đôi mắt phượng hẹp dài kia của nàng lại tràn đầy lạnh lẽo.

Trước mặt của nàng, vị Thánh thiên kiêu tên là Cô Yên kia miệng há hốc. Mà lúc này bàn tay ngọc của Võ Dao chính đang chậm rãi rút ra từ trong lồng ngực của Cô Yên kia, mà theo bàn tay rút ra còn có tính mạng của nàng ta.

- Sao... Sao lại thế...

Sắc thái trong con ngươi của nàng đang dần mơ hồ.

Nàng không thể tin được, nàng sẽ chết tại đây.

Nhưng Võ Dao căn bản không có tâm tình nói nhảm cùng nàng ta, nàng nện bước lung la lung lay, đi đến nơi nào đó, cắm trận kỳ xuống.

Phốc phốc.

Một búng máu tươi từ trong miệng phun ra, môi đỏ càng thêm tiên diễm.

...

Một cái động sâu to lớn xuất hiện ở trên mặt đất.

Giữa trời đất đều là tro tàn phiêu đãng, giống như hết thảy đều bị hủy diệt vậy.

Đát.

Đột nhiên có một cánh tay nhỏ tinh tế nhiễm lấy nước bùn từ biên giới của động sâu đưa ra ngoài, một bóng người xinh đẹp có chút gian nan từ đó leo ra.

Toàn thân Tô Ấu Vi đều là vết thương dữ tợn, trên da thịt như là bạch ngọc không ngừng có máu tươi thẩm thấu ra, đó là do thương thế trong cơ thể đã đạt đến tình trạng cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng nàng lại cũng không để ý tới đau nhức kịch liệt do thương thế trong cơ thể mang tới. Mặc dù mặt ngoài tính cách của nàng nhìn như nhu hòa, nhưng kì thực nội tâm cực kỳ cứng cỏi. Trong những năm này, nàng có thể đạt tới tình trạng như thế, cũng không phải hoàn toàn chỉ là bởi vì Tử Tiêu Vực toàn lực bồi dưỡng, tính bền dẻo của bản thân nàng cũng đồng dạng là không thể coi thường.

Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hố to, ánh mắt đạm mạc, sau đó quay người đi đến một vị trí trong tiết điểm, lấy trận kỳ ra và cắm xuống.

Xem như làm xong những việc này, nàng mới ngồi xổm xuống, mệt mỏi ôm hai đầu gối, khuôn mặt thanh lệ hiện đầy vết máu khẽ ngẩng lên.

- Điện hạ, ta, không có kéo chân sau của ngài chứ?

...

Trên mặt đất, có một nửa thân thể từ từ lết về phía trước, chỗ lướt qua lưu lại một vết máu làm cho người rùng mình.

Lúc này, nửa người dưới của Triệu Mục Thần đều đã nổ nát, thậm chí ngay cả ruột cũng còn kéo trên mặt đất, nhưng hắn cũng không có quá mức để ý, bởi vì sau khi triệt để thôn phệ Thánh thiên kiêu kia, hắn có thể cảm giác được máu thịt của bản thân đang ngọ nguậy.

Lúc trước, khi mới nuốt mất tên kia thì hắn thậm chí chỉ còn lại trụi lủi có một cái đầu.

- A... Thánh thiên kiêu thì như thế nào, ngươi có thể càng ác hơn ta hay sao?

Hắn khàn giọng mà cười cười.

Sau đó, hắn lấy trận kỳ ra, đâm xuống dưới.

Cảm thụ được tiết điểm bắt đầu chấn động, Triệu Mục Thần ngẩng đầu lên.

- Hừ, Chu Nguyên, hi vọng ngươi đừng để cho ta phải thất vọng nhé.

...

Bình Luận (0)
Comment