Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1316 - Chương 1315: Riêng Phần Mình Liều Mạng (2)

Chưa xác định
Chương 1315: Riêng phần mình liều mạng (2)

...

Võ Dao thân ở trong một mảnh sương mù màu hồng phấn, mảnh sương mù này cực kỳ quỷ dị, thậm chí có thể che đậy cảm giác, mà ở trong sương mù kia, thỉnh thoảng có một vệt sáng lạnh lẽo xảo trá đến cực hạn, vạch phá không gian bắn tới.

Đó là từng cây từng cây ngân châm dài nhỏ.

Vào lúc này, biểu cảm trên gương mặt hoàn mỹ như là bạch ngọc kia của Võ Dao cực kỳ băng lãnh.

Lúc này, bộ quần áo màu đỏ quyến rũ trên người nàng đã bị ngân châm xé ra vô số vết rách, có da thịt trắng noãn lộ ra, càng làm cho nàng lúc này nhiều hơn một loại cảm giác mị hoặc bình thường tuyệt không có xuất hiện.

- Khanh khách, yên tâm đi, ta sẽ không đả thương đến gương mặt xinh đẹp kia của cô, bởi vì như vậy ta sẽ đau lòng.

Trong sương mù dày đặc, có tiếng cười duyên truyền ra nhưng lại khó mà xác định được phương vị.

Thể xác cùng tinh thần của Võ Dao đều căng cứng. Suốt từ khi sương mù xuất hiện, nàng lúc nào cũng đều phải đề phòng, sương mù này chính là do Thánh Đồng của đối phương biến thành, không chỉ có tác dụng che đậy cảm giác, còn có thể không ngừng khiến cho trong cơ thể nàng nguyên khí bị tản mát, càng chờ lâu thì cục diện cũng sẽ càng ngày càng bất lợi đối với nàng.

Chỉ có điều nàng cũng không phải là đang ngồi chờ chết.

Lúc này, trong Thần Phủ của nàng, có dị tượng đang nổi lên, đó tựa như là một quả cầu ánh sáng xen vào ở giữa thực chất cùng hư vô, mặt ngoài của quả cầu ánh sáng mơ hồ có hư ảnh Thánh Long sống dậy.

Tựa như là đang thai nghén.

Chỉ là hư ảnh này tựa hồ luôn luôn thiếu khuyết chút gì.

Mà cũng chính là lúc chân mày Võ Dao cau lại thì tiếng truyền âm của Chu Nguyên vang lên trong tai nàng.

- Chu Nguyên?

Tâm cảnh vốn bình lặng giống như là hồ băng của Võ Dao có chút chập trùng, trong đầu không tự chủ xẹt qua gương mặt của Chu Nguyên. Uỳnh!

Mà cũng chính là tại một cái chớp mắt này, trong Thần Phủ dường như có một tia dị động nhỏ xíu.

Đôi mắt phượng của Võ Dao đột nhiên sáng tỏ, váy đỏ khẽ nhếch, đúng là có ngọn lửa màu vàng từ trên thân thể mềm mại của nàng cháy hừng hực lên, mà ngọn lửa kia tựa như là mang theo một tiếng Phượng Hoàng hót nhỏ xíu.

Xùy!

Ngọn lửa màu vàng hình thành hỏa hoàn bộc phát ra, chỗ nó lướt qua, sương mù màu hồng phấn kia đúng là bị đốt cháy đến mức hầu như không còn.

Mà trong đôi mắt phượng của Võ Dao có hàn quang lóe lên, thân hình của nàng đã như ánh chớp bắn ra, ngọn lửa màu vàng quấn quanh ở trên bàn tay ngọc trắng như tuyết, tựa như một lưỡi đao lửa màu vàng, nhanh như bôn lôi chém xuống thân hình chợt lóe lên từ trong hư không kia.

...

- Ầm!

Nguyên khí cuồng bạo va chạm tại bộc phát.

Bóng hình xinh đẹp của Tô Ấu Vi bắn ngược trở ra, trên mặt đất vạch ra một vết cháy do ma sát thật dài.

Từ trong khóe môi của nàng có một vệt máu chảy ra.

Ở phía trước, bóng người toàn thân quấn quanh xiềng xích kia nhìn nàng với ánh mắt lãnh khốc, hắn trầm giọng nói:

- Ngươi có tiềm lực rất mạnh, nhưng cũng đáng tiếc, nơi này chính là tử địa của ngươi.

Hắn bước ra một bước.

Nhưng chợt biểu cảm trên mặt đột nhiên biến đổi.

Bởi vì hắn nhìn thấy, ở trên mặt đất này, đột nhiên xuất hiện một bộ Âm Dương Quang Luân, mà lúc này hắn vừa vặn giẫm ở trên dương nhãn, mà dưới chân Tô Ấu Vi thì là giẫm lên âm nhãn.

Mặc dù cảm giác được không ổn, nhưng hắn cũng không dám có động tác gì, bởi vì hắn cảm giác được sức mạnh ẩn chứa trong Âm Dương Quang Luân kia cực kỳ đáng sợ.

- Nguồn sức mạnh này không có phân chia địch ta, ngươi khẳng định muốn dẫn động hay sao?

Thánh thiên kiêu đeo xiềng xích điềm nhiên nói.

- Thật muốn dẫn động, xác suất ngươi chết chỉ sợ còn lớn hơn ta.

Tô Ấu Vi thản nhiên nói:

- Ta không sợ chết, ta chỉ sợ điện hạ không vui.

- Huynh ấy muốn đi lên phía trước, cho nên coi như cái giá lớn là tính mệnh của bản thân ta thì ta cũng sẽ ở phía sau đẩy huynh ấy tiến lên.

Khi vừa dứt lời, ấn pháp của nàng biến đổi.

Uỳnh!

Ở trong ánh mắt kinh hãi của Thánh thiên kiêu đeo xiềng xích kia, sức mạnh kinh khủng ầm vang bộc phát, nhanh chóng nuốt chửng hết thân hình của cả hai người.

...

- Ăn!

- Ăn!

- Ăn!

Vào lúc này, biểu cảm trên mặt Thánh thiên kiêu tên là Nguyên Ảnh cực kỳ âm trầm, hắn không ngừng đánh ra từng đòn tấn công có uy lực kinh người đánh bay thân hình như quỷ mị mãnh liệt bắn đến đi.

Bóng người kia tự nhiên chính là Triệu Mục Thần.

Lúc này, người sau máu thịt be bét,toàn thân gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn nhưng đôi mắt lại là hiện ra thần sắc cực đoan băng hàn cùng thèm nhỏ dãi tập trung vào Nguyên Ảnh.

Trong trận chiến của hai người, Nguyên Ảnh chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.

Nhưng hiện tại nhìn giống như ngược lại là Nguyên Ảnh đang bó tay bó chân.

Nguyên nhân sao?... Nguyên Ảnh nhìn thoáng qua bàn tay của mình, phía trên thiếu đi ba ngón tay, đó là lúc trước, khi chiến đấu, Triệu Mục Thần cứng rắn chịu một đòn công kích cũng phải cắn đứt ba ngón tay của hắn và nuốt xuống.

Mà làm cho trong lòng Nguyên Ảnh cảm thấy lạnh lẽo chính là chỗ bị gia hỏa này cắn đứt, máu thịt tựa như là hư không tiêu thất vậy, vô luận hắn thôi động nguyên khí để khôi phục như thế nào thì cũng đều khó mà phục hồi ngón tay lại như cũ.

- Tên biến thái này...

Nguyên Ảnh có chút biệt khuất, kiểu tiến công của gia hỏa này hoàn toàn là của kẻ điên, không muốn sống, chỉ vì cắn hắn một miếng mà hoàn toàn mặc kệ bỏ ra cái giá lớn thế nào, chịu thương thế nặng đến thế nào. Nhưng mà hết lần này tới lần khác sinh mệnh lực của gia hỏa này ương ngạnh đến mức khủng bố, bị hắn cứng rắn đánh nửa ngày cũng còn không chết.

Theo Nguyên Ảnh, Triệu Mục Thần này đơn giản còn hung tàn hơn cả Thánh tộc bọn họ nữa.

Mặc dù bọn họ cũng ăn các loại sinh linh, nhưng đều là luyện thành Huyết Nguyên Đan, nhưng mà hỗn đản này trực tiếp là nuốt sống, hình như sống hay chín đều không kiêng kị!

Có đôi khi Nguyên Ảnh đều cảm thấy có chút mơ hồ, đến tột cùng gia hỏa này là Thánh tộc hay hắn mới là Thánh tộc đây?

Nghĩ đến đây, trong mắt của Nguyên Ảnh đột nhiên có hung quang lướt qua.

Hắn nhìn qua thân hình mãnh liệt bắn đến kia, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt lại.

- Không cần biết ngươi là cái gì, giết chết ngươi lại nói!

Hư không vặn vẹo, tựa như là có chất lỏng màu đen chảy ra đến rồi nó vặn vẹo và một mực trói buộc ở trên thân thể Triệu Mục Thần khiến cho một nửa ngươi dưới của hắn khó có thể hoạt động bình thường.

Triệu Mục Thần chăm chú nhìn chằm chằm vào Nguyên Ảnh với ánh mắt lạnh lẽo, trong miệng của hắn có ánh sáng màu đen lưu chuyển, tựa như là một lỗ đen nho nhỏ vậy, có thể thôn phệ vạn vật.

Kỳ thật hắn cũng biết những vật mình nuốt vào kia cũng không phải là thật sự bị hắn nuốt sống, chỉ là những vật chất kia vừa tiến vào trong miệng của hắn, liền sẽ bị hóa thành thiên địa nguyên khí thuần túy.

Triệu Mục Thần hung hăng tránh thoát nhưng những chất lỏng màu đen kia lại đặc biệt kiên cố, làm cho hắn không có cách nào để thoát ly.

Mà cũng chính là vào lúc này, con ngươi của hắn chợt co lại.

- Khương Kim Lân, Lý Phù đều đã chết hay sao?

- Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên, bây giờ, ngươi cũng đã thúc thủ vô sách rồi hay sao?

Thần sắc trong ánh mắt của Triệu Mục Thần lấp lóe giống như là đang do dự, cuối cùng hóa thành quả quyết cùng tàn nhẫn.

- Chu Nguyên, ta đây chính là vì đội ngũ của Vạn Tổ Vực ta, cũng không có nửa điểm quan hệ với sự sống chết của ngươi đâu!

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể từ bộ ngực trở xuống của Triệu Mục Thần đột nhiên sụp đổ ra, máu thịt văng khắp nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Nguyên Ảnh co rụt lại. Hiển nhiên là hắn cũng bị sự tàn nhẫn của Triệu Mục Thần làm cho kinh ngạc một chút. Chỉ có điều ngay sau đó, Nguyên Ảnh cảm giác có hàn ý vọt tới, hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một cái đầu lâu phá vỡ không gian bay tới, đó chính là cái đầu của Triệu Mục Thần bị áp lực từ vụ nổ đánh bay tới, lúc này hắn hé miệng, từ trong đó có ánh sáng màu đen phun trào, ở trên đầu lâu kia tựa như là có một thú ảnh cổ lão như ẩn như hiện.

Không đợi Nguyên Ảnh có phản ứng, ánh sáng màu đen đã che kín người hắn.

Bình Luận (0)
Comment