Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1315 - Chương 1314: Riêng Phần Mình Liều Mạng (1)

Chưa xác định
Chương 1314: Riêng phần mình liều mạng (1)

Đông!

Trên một tòa quảng trường nhìn không thấy cuối, vô số tượng đá vào lúc này đột nhiên sụp đổ.

Hai bóng người đều bắn ngược ra, bàn chân đạp ở trên mặt đất kia tạo thành những vết chân thật sâu.

Lúc này, mái tóc dài đen nhánh của Bạch Tiểu Lộc đang tung bay ở sau lưng, thân thể của nàng đã trở nên tinh tế thon dài, vòng eo mảnh như cành liễu, nhìn qua nhu nhu nhược nhược, nhưng mà sức mạnh ẩn chứa trong thân thể mỏng mang kia lại đủ để một quyền đánh nát một tòa núi cao.

Chỉ có điều lúc này, trạng thái của Bạch Tiểu Lộc cũng không được khá lắm, trên da thịt như lưu ly kia của nàng có từng vết máu đang nhanh chóng khép lại.

Cánh tay phải của nàng hiện ra vặn vẹo tư thái, tựa hồ là bị đánh gãy.

Bạch Tiểu Lộc nắm chặt cánh tay mảnh khảnh, mặt không thay đổi uốn éo, răng rắc một tiếng, đã uốn éo cánh tay trở về nưh cũ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua phía trước.

Chỉ thấy nơi đó, một thân hình cao ước chừng hơn mười trượng, cường tráng như là tháp sắt đứng sừng sững, lúc này, máu thịt trên thân thể của người sau cũng đang nhúc nhích rồi nhanh chóng nhô ra từng con hung thú trông hung ác không gì sánh được, một nửa thân thể của đám hung thú này bị kẹt ở trong cơ thể, một nửa khác thì là đang gầm thét, vung vẩy.

Từ xa nhìn lại, người sau tựa như một con quái vật do rất nhiều hung thú dung hợp lại cùng nhau.

Đây chính là vị Thánh thiên kiêu được cử đến ngăn cản Bạch Tiểu Lộc, Địa Ma Nhạc.

Lúc trước, hai người đã là trải qua một trận chiến đấu cực kỳ kịch liệt, trận chiến kia có thể nói là thảm liệt không gì sánh được.

Chỉ có điều, từ chỉnh thể đến xem, Địa Ma Nhạc hơi chiếm thượng phong.

Bạch Tiểu Lộc vừa muốn tiếp tục tiến công thì thân hình đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nghe thấy được một giọng nói truyền vào trong tai mình.

Đó là giọng nói của Chu Nguyên, thông qua ngọc giản truyền lại tới.

- Khương Kim Lân, Lý Phù đều là đã chiến tử hay sao?

Biểu cảm trên mặt Bạch Tiểu Lộc hơi đổi, nàng chăm chú nghe mỗi một chữ Chu Nguyên nói, tới cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài.

- Cục diện vậy mà như thế khó khăn à?

Nàng minh bạch, nếu như bọn họ không còn cách nào để đánh vỡ phần lớn tiết điểm, như vậy Chu Nguyên liền không khả năng tiến vào hạch tâm của kết giới để phá hư, nhưng cũng đúng như Chu Nguyên nói, bọn họ đã không có đường lui, coi như bọn họ bây giờ chọn lựa từ bỏ, vậy cuối cùng cũng chết.

Hơn nữa là còn khiến cho toàn bộ Thiên Dương Cảnh tinh nhuệ trong thế hệ này của năm đại Thiên Vực bị diệt.

Chuyện này sợ rằng sẽ mang đến cho năm đại Thiên Vực tổn thất cực lớn.

Mặc dù những Thiên Dương Cảnh như bọn họ có lẽ tính không được cái gì, nhưng đây cũng một dòng máu mới, vì bồi dưỡng bọn họ, năm đại Thiên Vực không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng tài nguyên.

- Xem ra là...

- Chỉ có tử chiến mà thôi.

Bạch Tiểu Lộc lẩm bẩm nói.

Hai tay của nàng kết ấn, sau một khắc, chỉ thấy chỗ mi tâm trơn bóng của nàng, có một phù văn như lưu ly nổi lên, từng tia sáng nhanh chóng lan tràn ra, cuối cùng bao trùm toàn bộ thân thể của nàng.

Một luồng sức mạnh kinh khủng từ trong cơ thể của nàng sinh ra.

Ở nơi xa, nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Địa Ma Nhạc kia cũng lập tức co rụt lại.

- Vậy mà thiêu đốt máu thịt... Thật đúng là người điên.

Khi Bạch Tiểu Lộc đang thiêu đốt máu thịt để tăng cường sức mạnh thì cùng một thời gian.

Chỗ chiến trường của Quan Thanh Long.

Lúc này, trên người của hắn đầy máu tươi, quần áo tơi tả, thân trên trần trụi, trên thân thể có từng quyền ấn sâu hoắm tựa như là in dấu vào trong máu thịt, kéo dài không tiêu tan.

Nhưng cho dù là thương thế nặng như vậy nhưng Quan Thanh Long vẫn như cũ chưa từng ngã xuống, bàn tay hắn nắm chặt Thanh Long Đại Đao, máu tươi thuận theo lòng bàn tay chảy xuôi, khiến cho toàn bộ thân đao đều biến thành màu đỏ như máu.

Ở cách đó không xa, một tên nam tử người khoác trọng giáp, thân hình cao tráng đứng thẳng, lúc này ở trên trọng giáp kia cũng hiện đầy từng vết đao sâu hoắm, nhưng hiển nhiên là so với Quan Thanh Long thì thương thế của người sau tốt hơn quá nhiều.

Quan Thanh Long chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng người mặc trọng giáp tỏa ra khí thế kinh khủng kia, ánh mắt chợt khẽ động, thần sắc có chút biến hóa.

- Thậm chí ngay cả Khương Kim Lân cùng Lý Phù đều đã chiến tử...

Biểu cảm trên mặt Quan Thanh Long có chút phức tạp. Cho đến tận bây giờ, , đây coi như là lần đầu tiên, trong tranh đấu ở Cổ Nguyên Thiên xuất hiện tin tức tổng đội trưởng của các đại Thiên Vực chiến tử.

Hiển nhiên là sức mạnh của Thánh tộc tập hợp ở chỗ này vô cùng cường đại.

Thậm chí ngay cả hắn nơi này cũng rơi vào hạ phong, nếu như tiếp tục để loại tình huống này diễn ra thì có lẽ hắn cũng sẽ chiến tử.

Chỉ có điều... Chết như vậy cũng quá không có ý nghĩa nào rồi.

Nghĩ đến đây, bàn tay của Quan Thanh Long chậm rãi nắm chặt chuôi đao, hắn lẩm bẩm nói:

- Cho dù là có phải chết vậy thì dù sao cũng nên tạo ra chút tác dụng gì đó đã rồi hẵng chết chứ nhỉ?

- Chu Nguyên đội trưởng, cậu mạnh hơn ta, hi vọng của Hỗn Nguyên Thiên, không, là của cả năm đại Thiên Vực đều dựa vào cậu.

- Ta chỗ này sẽ dùng mệnh đi mở đường giúp cậu.

- Vì Chư Thiên!

Vào lúc này, máu tươi thuận bàn tay của Quan Thanh Long chảy xuôi xuống kia tạo thành một phù văn cổ xưa ở trên thân Thanh Long Đại Đao, mà thân hình nguyên bản cao tráng của Quan Thanh Long thì là vào lúc này dần dần trở nên khô héo, ở sau lưng hắn có ba vầng Thiên Dương hiển hiện, sau đó... Bốc cháy lên.

- Thuật này tên là Phong Thiên Thuật!

Trong mắt của hắn có ánh sáng màu xanh quanh quẩn, trong một cái chớp mắt tiếp theo, một đao chém xuống.

Ánh sáng màu xanh lướt qua, tựa như là chia tách trời đất, để hư không một phân thành hai.

...

- Thật sự là gian nan ...

Sở Thanh than nhẹ một tiếng, hắn đồng dạng là cũng nhận được lời truyền âm của Chu Nguyên, chợt hắn ngẩng đầu nhìn về hai bóng người ở phía trước, Di Sơn và Di Thạch kia cũng không đơn giản, mặc dù số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của bọn họ hơi kém hắn một bậc nhưng hai người liên thủ lại có thể gắt gao ngăn chặn hắn.

Song phương có thể nói là sàn sàn như nhau, không phân cao thấp.

Nhưng loại kéo dài này đối với Sở Thanh lại là cực kỳ bất lợi, dù sao đối phương mới xem như là phương phòng thủ.

Bọn họ chỉ cần giữ vững tiết điểm liền coi như là thắng lợi.

- Mặc dù ta rất lười... Nhưng ta cũng không muốn trở thành vật cản trở.

Sở Thanh cười cười, bàn tay của hắn nắm chặt lại, có một cái kim toa ngưng hiện ra.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lăng lệ, thân hình hóa thành vô số tàn ảnh.

Mà Di Sơn và Di Thạch kia cũng gào thét lên một tiếng, bộc phát ra ba động nguyên khí kinh người, bọn họ cũng không sợ hãi chút nào, nghênh đón tiếp lấy.

Kim toa trong tay Sở Thanh đánh vỡ nát hư không, trên đó mơ hồ có một vệt sáng bảy màu thoáng có chút quen thuộc hiển hiện.

Bình Luận (0)
Comment