Trong hoang nguyên đầy đất bừa bộn, khắp nơi đều là những hố to cùng những vết rách như vực sâu cho người ta biết được rằng trước đây nơi đây đã trải qua trận đại chiến kịch liệt bực nào.
Mà lúc này, ở trong một chỗ hố to, có một con Cự Long màu vàng sẫm nằm sấp, vảy rồng trên thân hình khổng lồ của nó đều vỡ nát, máu rồng chảy ra đến, khiến cho mặt đất thành lóe ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Thân thể Cự Long không nhúc nhích tí nào, đôi mắt rồng kia mặc dù mở tròn vo, nhưng sinh cơ trong đó lại đã tiêu tán đến mức hầu như không còn.
Đông!
Ở phía trước Cự Long, một bóng người đầy máu tươi cười híp mắt móc ra một cái đỉnh lô, sau đó nhóm lửa, lửa lớn rừng rực bốc lên, nhiệt độ cao dẫn tới hư không đều là có chút vặn vẹo.
Bóng người kia tay áo vung lên, mở nắp đỉnh ra, bỏ thêm vài thứ dược liệu kì lạ vào, sau đó cong ngón tay búng ra, một vệt sáng màu máu lướt qua, nhanh chóng chém bốn vuốt rồng của Cự Long kia xuống rồi nguyên khí cuốn vuốt rồng lên bỏ vào trong đỉnh lô.
- Ha ha, Huyết Nguyên Đan luyện chế ra từ máu thịt Huyền Long tộc thật đúng là để cho người ta có cảm giác thèm ăn đến rõ dãi.
Hắn cười tủm tỉm nói.
Lúc hắn cắt thịt rồng từ trên thân thể Cự Long thì cũng để ý đến trong đôi mắt rồng sinh cơ tán đi kia tựa như là lờ mờ còn lưu lại sự khó tin cùng hoảng sợ, cười nói:
- Kỳ thật bản sự của con thằn lằn nhà ngươi còn không kém, có thể khiến cho ta bị thương thành dạng này, chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn phải chết.
- Mà một thân thịt rồng này của ngươi ta sẽ nghiêm túc ăn hết.
Bóng người kia hai mắt đỏ như máu, tựa như vòng xoáy vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác âm trầm không gì sánh được, đặc biệt là trong lúc cười lên, loại sâm nhiên kia càng làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Người này chính là Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên kia.
Mà xác rồng ở trước mắt hắn kia... hiển nhiên chính là đối thủ của hắn, thiên kiêu đến từ Huyền Long tộc của Vạn Thú Thiên... Khương Kim Lân.
...
Keng! Keng!
Trong dãy núi, một bóng người dùng chùy gõ tảng đá lớn, từ từ mở nắp một bộ quan tài ra.
Người kia toàn thân áo đen, bộ dáng giống như thiếu niên, khi cười lên trông rất xán lạn.
Hắn quan sát nắp quan tài một chút, hài lòng gật đầu, mà ở phía sau hắn còn có một bộ quan tài đá được điêu khắc cực kỳ tinh mỹ, mà lúc này, trong quan tài đá, một bóng người tứ chi gần như bị vặn gãy đang nằm thẳng, thân thể lạnh buốt, hiển nhiên đã là thi thể.
Người này chính là phó tổng chỉ huy của đội ngũ Ngũ Hành Thiên tên là Lý Phù kia.
Thiếu niên mặc áo đen nâng nắp quan tài lên, quay người nhìn qua bộ thi thể trong quan tài đá kia, lúc này quần áo của hắn cũng đột nhiên vỡ nát ra, chỉ thấy trên người hắn đầy những vết thương dữ tợn, như sấm đánh, hỏa thiêu, nước cắt...
- Không ngờ con sâu cái kiến ti tiện như ngươi cũng có thể đánh cho ta cảm thấy đau đớn.
Thiếu niên mặc áo đen nhếch nhếch miệng, sau đó cười nói:
- Chỉ có điều ta thế nhưng là đại nhân có đại lượng (tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho người khác, ko chấp tiểu nhân), cũng không so đo cùng ngươi, bây giờ còn giúp ngươi chế tạo một bộ quan tài đẹp như vậy.
- Cho nên, ngươi liền an tâm đi chết đi.
Thiếu niên mặc áo đen đào ra một hố sâu, chôn quan tài đá vào, sau đó nhóm lửa ba cây hương, mặt lộ vẻ bi thương, cúi đầu thật sâu.
Đợi một lúc, khi lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt dáng tươi cười thì là bắt đầu trở nên có chút quỷ dị.
- Ta đã giúp ngươi nhập táng... Tiếp đó, ta có thể luyện thân thể của ngươi thành đồ ăn hay không? Nếu như ngươi không nói gì thì chính là đồng ý đấy!
...
- Khương Kim Lân... Lý Phù...
Chu Nguyên nhìn qua màn sáng ở trước mặt, hắn đã cảm giác được hai điểm sáng biến mất kia đại biểu chính là hai người nào.
Hắn trầm mặc thật lâu mới có thể làm cho tâm tình bình phục lại rồi hắn cúi đầu, coi như là phúng viếng hai người chiến tử.
Mặc dù quan hệ giữa Khương Kim Lân kia cùng hắn không được tính là quá tốt, nhưng bây giờ bất kể như thế nào, bọn họ tóm lại là đồng đội cùng một cái chiến tuyến, xem như là chiến hữu kề vai chiến đấu.
Thỏ chết cáo còn buồn, huống chi là người.
- Ha ha, xem ra bên các ngươi đã có hai người chết...
Mà lúc này, vị Tu Lôi đang ẩn vào trong hư không kia cũng cười ra tiếng, hiển nhiên hắn cũng thông qua con đường của riêng mình, biết được kết quả này.
Thế là hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trêu tức nói:
- Ngươi đã bắt đầu thể nghiệm đến cái gì gọi là tuyệt vọng hay chưa? Cánh cửa thông hướng hạch tâm cuối cùng đang ở ngay trước mặt ngươi, mà ngươi cũng đã làm hết khả năng, đáng tiếc... Ngươi vẫn là không vào được.
- Từ bỏ đi! Đây chính là chênh lệch giữa những sâu kiến ti tiện như các ngươi cùng Thánh tộc ta. Cho dù nmư Thiên Vực hạ đẳng các ngươi ngẫu nhiên có sinh ra yêu nghiệt kinh thế như ngươi vậy, nhưng cũng tiếc, vẫn như cũ không thay đổi được cái gì. Ở trước mặt đại thế, ngươi cũng chỉ nhỏ bé cùng vô lực giống như là môt hạt bụi mà thôi.
Chu Nguyên ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Tu Lôi kia không mang theo chút tình cảm nào, nhưng mà loại hờ hững cùng sát cơ trong đó thậm chí là khiến cho trong lòng người sau đều khẽ run lên.
Chỉ có điều hắn cũng không có cùng Tu Lôi nói nhảm thêm cái gì, mà là bàn tay nắm chặt miếng ngọc giản màu vàng tím kia, có chút trầm mặc, có một sợi truyền âm thuận theo ngọc giản truyền ra ngoài.
- Ta là Chu Nguyên, hiện tại ta muốn nói cho mọi người biết hai tin tức, một tốt một xấu.
- Tin tức tốt chính là ta đã đánh bại Thánh thiên kiêu được cử đến ngăn cản ta, bây giờ liền ở ngay bên ngoài cánh cửa không gian thông hướng chỗ hạch tâm cuối cùng của đại trận.
- Mà tin tức thứ hai cũng là tin tức xấu, đó là ... Khương Kim Lân cùng Lý Phù đều đã chiến tử.
- Ngoài ra ta còn có 1 tin tức khác nữa, đó là nếu như chúng ta không thể phá hư phân nửa những tiết điểm trọng yếu, lần đánh bạc này của chúng ta hẳn là sẽ lấy thất bại mà kết thúc...
- Chúng ta đã không còn đường để thối lui.
- Cho nên, ở chỗ này ta hi vọng...
- Chư vị, bất luận là vì ai, tử chiến đi!