Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1313 - Chương 1312: Thánh Lưu Ly Chi Quang

Chưa xác định
Chương 1312: Thánh Lưu Ly Chi Quang

Khi Tu Lôi nhìn thấy Lưu Ly Chi Quang lưu chuyển trên thân thể Chu Nguyên, biểu cảm trên mặt của hắn phải nói là vô cùng đặc sắc, liên tục chuyển đổi giữa trắng và xanh, sự phẫn nộ trong mắt cơ hồ là muốn hóa thành thực chất, đến lúc này hắn làm sao có thể không hiểu rõ, lần này là hắn đã bị Chu Nguyên tính kế!

Hắn vận chuyển Thánh Đồng hình thành kiếp lôi, không chỉ không có tạo thành tổn thương gì đối với Chu Nguyên, ngược lại là giúp hắn đem nó thân thể tiến thêm một bước!

Chu Nguyên này hiển nhiên là cố ý lấy lồng ánh sáng bằng nguyên khí che lấp tầm mắt của hắn đồng thời cũng mê hoặc hắn, khiến cho hắn cảm giác gia hỏa này bị kiếp lôi của hắn bổ đến chật vật không thôi, nhưng thật ra là đang mượn sức mạnh của kiếp lôi rèn luyện thân thể!

Chỉ là...

- Ngươi làm sao dám dùng kiếp lôi của ta để luyện thể?!

Tu Lôi hoàn toàn không thể nghĩ ra được, kiếp lôi kia của hắn là thần thông được Thánh Đồng diễn hóa ra, có uy lực cuồng bạo không gì sánh được, ẩn chứa khí tức hủy diệt cùng bạo lệ, nếu như tích lũy quá nhiều ở trong cơ thể thì e rằng sẽ bị nổ tung đến không còn hài cốt nguyên vẹn nữa.

Căn bản là không có người dám dùng biện pháp dùng thân thể tiếp nhận điên cuồng như vậy!

Hắn không rõ Chu Nguyên đến tột cùng là thế nào mà làm được, hơn nữa cuối cùng không có bị khí tức hủy diệt cùng bạo lệ ẩn chứa trong đó phá hủy.

Chỉ có điều đối mặt với sự phẫn nộ cùng nghi hoặc của Tu Lôi, Chu Nguyên cũng không có hứng thú giải đáp cho hắn. Vào lúc này, Chu Nguyên còn đang tập trung cảm nhận bộ thân thể này của chính mình cùng sức mạnh mênh mông bành trướng kia.

Dựa theo suy đoán của hắn, hiện tại, cho dù là hắn không sử dụng nguyên khí chỉ bằng vào sức mạnh của thân thể này, chỉ sợ người có số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ thấp hơn 3 tỷ đều chưa chắc đã chịu được một quyền của hắn.

- Đáng tiếc, chung quy còn không được tính là Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính.

Chu Nguyên lại có chút tiếc hận, hiện tại, thân thể của hắn chỉ mới sinh ra mấy sợi Thánh Lưu Ly Chi Quang, vẫn không được như Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính. Chỉ có điều, ngẫm nghĩ kỹ lại, Chu Nguyên kia cũng cảm thấy bình thường, phải biết nếu như chân chính đạt tới một bước kia thì cho dù là chỉ bằng vào sức mạnh của thân thể, cũng đủ để ngạnh hám cường giả Nguyên Anh Cảnh!

Cho dù là Lưu Ly Chi Khu của Bạch Tiểu Lộc thì cũng không có đạt tới trình độ như vậy.

Nghĩ đến nơi đây, Chu Nguyên lại tự giễu cười mình một tiếng, xem ra chính mình vẫn còn quá tham lam, thân thể sinh ra Lưu Ly Chi Quang vốn dĩ cũng là một cửa ải cực kỳ gian nan, nếu hắn tự mình tu luyện thì cũng không biết cần bao nhiêu thời gian khổ công .

Bây giờ có thể mượn sức kiếp lôi của Tu Lôi để bước ra một bước này đã là kiếm lời lớn rồi.

Dù sao một bước khó khăn nhất này tóm lại là đạp đi ra, tiếp xuống chỉ cần không ngừng tôi luyện, tất nhiên có thể thành tựu Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính.

Cho nên hiện tại có được Lưu Ly Chi Quang, hắn nên đủ hài lòng. Nghe đồn tia Lưu Ly Huyền Quang này quanh quẩn ở bên ngoài làn da có thể hình thành một tầng phòng ngự cường đại, có tia huyền quang này thủ hộ, không chỉ sức mạnh được tăng cường mà sức chịu đòn cũng sẽ tăng thêm không ít, có thể nói là hộ thể thần quang.

Thầm nghĩ đến đây, Chu Nguyên mới ngẩng đầu nhìn tầng tầng mây đầy sấm sét trên bầu trời kia, bây giờ sức mạnh của kiếp lôi cơ bản đã bị Tu Lôi tiêu hao đến mức hầu như không còn, những đám mây đầy sấm sét này cũng theo thời gian dần trôi qua cũng dần có dấu hiệu tán đi.

Chỉ có điều Tu Lôi kia rõ ràng có chút không cam tâm, còn đang liều mạng duy trì đám mây đầy sấm sét.

Ầm ầm!

Đúg lúc này, đám mây đầy sấm sét cuồn cuộn, có tiếng sấm rền trầm thấp vang lên, tựa hồ không cam lòng còn muốn phun trào.

Rống!

Chu Nguyên đột nhiên há mồm, bộc phát ra một tiếng thét dài, tiếng gào như rồng, tạo thành sóng âm thực chất.

Sóng âm cuồn cuộn, những nơi nó đi qua, hư không chấn động, những đám mây đầy sấm sét còn ý đồ ngưng tụ kia cũng bị sóng âm đánh xơ xác.

Sau khi đám mây đầy sấm sét tán đi, có ánh nắng buông xuống.

Chu Nguyên đứng ở trong ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Tu Lôi mặt âm trầm, cười nhạt nói:

- Bây giờ, ngươi còn có chiêu gì số sao?

Vào lúc này, biểu cảm trên mặt Tu Lôi có chút tái nhợt, Thánh Đồng trên mi tâm chậm rãi khép lại, trong đó không ngừng có vết máu chảy ra đến. Lần này, để triệu hoán kiếp lôi, hắn đã bỏ ra cái giá không nhỏ, nhưng cuối cùng lại là không có chút hiệu quả nào.

Bây giờ, Thánh Đồng cũng tạm thời không còn cách nào để thúc giục, hắn đã mất đi át chủ bài lớn nhất.

Tu Lôi minh bạch, lấy trạng thái bây giờ của hắn đã không thể lại là đối thủ của Chu Nguyên nữa rồi.

Chỉ có điều hắn cũng là hạng người quả quyết, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại cũng không lỗ mãng tiếp tục công kích, bởi vì với trạng thái này còn muốn chiến đấu cùng Chu Nguyên thì tám, chín phần mười là hắn sẽ bị đối phương chém giết tại đây.

Hô.

Thế là, Tu Lôi hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước.

Mà một bước lùi lại này của hắn chính là triệt để nhường đường đi tới cánh cửa không gian đứng sừng sững ở trong hư không kia, mà bản thân hắn thì là bước vào một chỗ không gian có chút vặn vẹo. Ở chỗ này, hắn chỉ cần lui thêm một bước nữa thì có thể lập tức rời khỏi tiết điểm này, Chu Nguyên cũng không thể nào ngăn cản hắn được.

- Chu Nguyên, lần này tính ngươi thắng một bước.

Tu Lôi mặt không thay đổi nói.

- Vậy ta ngược lại là phải đa tạ rồi.

Chu Nguyên nở một nụ cười tươi rồi lại lắc đầu nói như có chút tiếc nuối:

- Chỉ là đáng tiếc kiếp lôi kia của ngươi không quá bền bỉ, bằng không, hẳn là có thể để cho ta tiến bộ càng nhiều hơn một chút.

Nghe thấy thế, khóe miệng của Tu Lôi khẽ giật một cái, hiển nhiên là bị lời nói của Chu Nguyên trêu chọc đến tức giận đến không nhẹ, gia hỏa này thật đúng là chiếm được tiện nghi tiện nghi còn khoe mẽ!

- Tử tù trước khi chết, đều được ăn no nê mà thôi. Chu Nguyên, kỳ thật nếu như ngươi bị ta ngăn cản ở chỗ này thì mới tốt. Bởi vì khi ngươi chân chính gặp phải Già Đồ thì có lẽ ngươi sẽ bị đánh tan thương tích đầy mình, lại không tinh tiến chi tâm, từ đây biến thành phế nhân.

Tu Lôi đối chọi gay gắt, ngôn ngữ ác độc.

- Thế thì ta lại thật đúng là muốn kiến thức Già Đồ kia một phen.

Chu Nguyên cười một tiếng, chỉ là trong đôi mắt kia cũng không hề có chút biểu cảm e ngại nào, ngược lại là chỉ có sự kích động cùng chiến ý. Từ trước tới giờ, hắn vẫn chưa từng sợ chiến, bởi vì hắn thấy, bất kỳ kẻ cường địch nào đều là đá mài đao tôi luyện bản thân.

Những năm gần đây, cường địch hắn gặp thật sự là quá nhiều, nhưng cuối cùng ở dưới sự tôi luyện của những cường địch này, hắn càng ngày càng mạnh mẽ.

Thấy lời mình nói cũng không quấy nhiễu được tâm thần của Chu Nguyên, Tu Lôi kia cũng không khỏi đến hừ lạnh một tiếng, tâm tính của gia hỏa này ngược lại là rất cứng cỏi, khó trách có được thực lực như vậy.

- Chỉ có điều ngươi cũng đừng đắc ý, ta lúc này đích thật là không ngăn được ngươi, nhưng ngươi cũng tương tự không đi vào trong cánh cửa không gian này được.

Tu Lôi cười lạnh nói.

Chu Nguyên bình tĩnh nhìn qua cánh cửa không gian kia, nó vững vàng đứng sừng sững ở giữa hư không, nhìn như ẩn như hiện, kì thực đã và đang dẫn động toàn bộ sức mạnh đại trận Thánh Diễn, cho nên coi như Chu Nguyên dốc hết toàn lực, cũng không có khả năng làm sứt mẻ.

Mà muốn từ cánh cửa không gian này tiến vào chỗ sâu trong đại trận Thánh Diễn, cần phải có hai cái điều kiện tiên quyết, một là đánh tan chướng ngại vật Tu Lôi này, hai là cần phần lớn các tiết điểm trọng yếu khác đã bị phá.

Chỉ có như vậy mới có thể dao động kết giới, dẫn tới nơi đây xuất hiện sơ hở.

Mà mấy tiết điểm trọng yếu khác kia không thể nghi ngờ chính là vật chắn trên lộ tuyến của mấy người Bạch Tiểu Lộc, Quan Thanh Long.

- Cũng không biết lúc này tình hình chiến đấu bên phía bọn họ là như thế nào...

Chu Nguyên do dự một chút, sau đó lấy ra một miếng ngọc giản màu vàng tím, trên đó có quang mang lấp lóe, tạo thành màn sáng nhàn nhạt.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trong màn sáng, nhanh chóng khóa chặt mấy điểm sáng vây ở giữa nhất kia.

Mà ngay khi vừa nhìn vào, con ngươi của Chu Nguyên đã nhịn không được mà đột nhiên co rụt lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy, trong những điểm sáng kia đã là có hai cái dập tắt...

Nói cách khác, có hai người đã bỏ mình ở trong tòa đại trận Thánh Diễn này.

Đến tột cùng là ai?!

Bình Luận (0)
Comment