Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1312 - Chương 1311: Kiếp Lôi Đoán Thể

Chưa xác định
Chương 1311: Kiếp lôi đoán thể

Uỳnh!

Mà trong đám mây đầy sấm sét quay cuồng kia cũng xuất hiện từng tia sáng màu máu rồi ngay sau đó một tia kiếp lôi ở bên trong đúng là biến thành màu đỏ sậm, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị cực kỳ khủng bố.

Thậm chí kiếp vân ở bốn phía đều tựa như là không thể thừa nhận sức mạnh của tia kiếp lôi kia, bắt đầu có mấy vết rách hiện ra.

- Đi!

Tu Lôi lạnh lùng lên tiếng, chỉ thấy tia kiếp lôi có màu đỏ sậm kia ầm vang rơi xuống, trực tiếp là chém vào trong lồng ánh sáng bằng nguyên khí kia.

Ầm ầm!

Sau khi tia kiếp lôi này rơi xuống, lồng ánh sáng bằng nguyên khí kia lập tức rung động dữ dội, mơ hồ có tiếg nổ tung cuồng bạo từ trong đó vang lên, mà ba động nguyên khí của Chu Nguyên cũng vào lúc này kịch liệt hỗn loạn.

Một tiếng rên rỉ ẩn chứa sự tức giận vang lên.

- Thật đúng là ương ngạnh đó.

Tu Lôi âm trầm nói, chỉ có điều hắn cũng vẫn âm thầm khen ngợi cho bản tính cẩn thận của chính mình, mặc dù không biết tiểu tử này trốn ở bên trong làm gì, nhưng tất nhiên không phải là chuyện gì tốt. Cũng may hắn đột nhiên tăng thêm uy lực, hẳn là đã đánh cho kẻ này một đòn trở tay không kịp.

- Tiếp đó, tận dụng thời cơ, phá hủy luôn cái lồng ánh sáng bằng nguyên khí kia đi.

Lúc này, tơ máu trên mặt của Tu Lôi càng ngày càng nhiều, chúng tụ hợp vào Thánh Đồng, mà trong đám mây đầy sấm sét kia thì là không ngừng ngưng tụ ra từng tia kiếp lôi có màu đỏ sậm, bắt đầu liên tiếp đánh vào trong lồng ánh sáng bằng nguyên khí ở phía dưới kia.

Ở dưới thế công kinh khủng này, chỉ thấy không gian bốn phía xung quanh lồng ánh sáng bằng nguyên khí đều hiện ra dấu hiệu vỡ tan.

Bởi vì thúc giục kiếp lôi quá mức cường hãn, chỉ thấy có vết máu từ trong Thánh Đồng mi tâm kia của Tu Lôi chảy xuôi xuống tới, làm cho lúc này, trông hắn cực kỳ đáng sợ.

Nguyên khí trong cơ thể hắn cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần có chút tiêu hao đến mức hầu như không còn.

Nhưng Tu Lôi lại cắn chặt hàm răng, không hề có dự định là sẽ buông lỏng, hắn biết Chu Nguyên là một đối thủ cực kỳ khó giải quyết, cho nên nhất định phải tận dụng thời cơ, tập trung sức mạnh đánh cho tàn phế, nếu không một khi để cho người sau có cơ hội thở ra hơi, không thể nói trước lại sẽ sinh ra biến cố.

Tu Lôi nhìn chòng chọc vào lồng ánh sáng bằng nguyên khí kia, đối mặt với loại công kích trình độ này, lồng ánh sáng kia rõ ràng bắt đầu chống đỡ hết nổi, mà ba động nguyên khí của Chu Nguyên ở trong đó giờ cũng đã cực kỳ yếu ớt.

Rõ ràng là bị trọng thương.

- Không sai biệt lắm...

Tu Lôi thầm thở ra một hơi dài, khóe miệng cũng nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi, sau một khắc, hắn thôi động phần sức mạnh cuối cùng ở trong cơ thể.

Thế là một tia kiếp lôi có màu đỏ sậm kia cuối cùng ầm vang rơi xuống, như tuyệt thế Hung Long, rơi vào trên lồng ánh sáng bằng nguyên khí.

Ầm ầm!

Lần này, lồng ánh sáng bằng nguyên khí rốt cục đã đạt đến cực hạn, ầm vang một tiếng rồi vỡ nát, hóa thành điểm sáng bay đầy trời.

Tu Lôi cười nhạt nhìn qua trong lồng ánh sáng vỡ nát kia, chỉ có điều nụ cười tươi trên mặt hắn chỉ kéo dài được vẻn vẹn có mấy giây rồi đã lập tức ngưng kết.

Trong ánh mắt có thần sắc kinh hãi dâng lên.

Bởi vì hắn nhìn thấy, ở chỗ trung ương của lồng ánh sáng vừa vỡ nát kia, thân hình của Chu Nguyên lẳng lặng ngồi xếp bằng, lúc này áo ngoài của người sau đã vỡ nát, lộ ra một thân thể cháy đen, trong lúc mơ hồ, tựa như là còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt của thịt nướng.

Nhưng đôi mắt kia của Chu Nguyên lại là đặc biệt sáng tỏ, tựa như là ngôi sao trên bầu trời.

Hắn ngẩng đầu, nhìn qua Tu Lôi đang kinh hãi, khóe miệng nhếch lên tạo thành có một nụ cười tươi.

- Ngươi... Ngươi lại vẫn còn ... còn sống ư?!

Tu Lôi khiếp sợ nói.

Chịu nhiều lần kiếp lôi oanh kích như vậy, Chu Nguyên lại vẫn có thể còn sống sót sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Gia hỏa này là quái vật gì?

Chu Nguyên không để ý đến ánh mắt như là gặp quỷ kia của Tu Lôi, mà là khẽ rung người rồi đứng dậy, hắn nhìn xuống thân thể cháy đen kia của mình, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Kiếp lôi này của ngươi đúng thật là có uy lực rất mạnh, kém chút nữa là đã có thể đánh chết ta rồi.

- Chỉ có điều, đáng tiếc... Chung quy vẫn là kém một chút.

- Mặt khác, thật đúng là phải cảm tạ ngươi lâm thời gia tăng uy lực, bằng không, hôm nay thật đúng là ta đã khổ sở uổng phí...

Hắn có vẻ như chân thành nhìn Tu Lôi.

- Ngươi có ý tứ gì?

Tu Lôi lạnh giọng nói.

Thân thể của Chu Nguyên hơi chấn động một chút. Sau một cái chớp mắt, chỉ thấy những vết cháy đen ở bên ngoài thân thể kia vậy mà vào lúc này đã lập tức tróc ra. Một lát sau, không còn vết cháy đen nào nữa, thay vào đó là thân thể cường tráng cứng cỏi tràn đầy sức mạnh vô biên hiện ra.

Mỗi một đường cong kia đều khiến cho người ta có cảm giác tràn đầy sức mạnh, nhưng lại cũng không lộ ra cường tráng.

Chu Nguyên xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm lại, trong lòng bàn tay tựa như là có tiếng sấm vang vọng, dưới một chưởng, hư không đều có dấu hiệu vặn vẹo.

Hắn tùy ý hoạt động một chút, lập tức trong cơ thể truyền ra một loại tiếng gào thét kỳ dị như sấm rền, đó là tiếng vang phát ra lúc máu tươi chảy xuôi cùng cơ bắp chấn động, một luồng sức mạnh khó mà hình dung phun trào khắp toàn thân. Vào lúc này, Chu Nguyên có cảm giác mình chỉ cần đấm một quyền thì ngay cả bầu trời cũng có thể bị đánh thủng.

Ở phái xa xa, nhìn qua thân thể lúc này của Chu Nguyên, Tu Lôi lại là đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm khiến cho lông tơ toàn thân dựng thẳng.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn đột nhiên thấy được trên thân thể Chu Nguyên có một tia sáng lưu chuyển.

Tia sáng kia thấu triệt như lưu ly, thần thánh.

Giữa trời đất có bụi trần bay múa, nhưng khi tiếp cận Chu Nguyên thì chúng giống như là đều tránh đi.

Tu Lôi ngơ ngác nhìn qua cảnh tượng này, chợt trong lòng chấn động mạnh, rốt cục minh bạch mọi chuyện, khuôn mặt kia lập tức trở nên vặn vẹo.

- Thánh Lưu Ly Chi Quang?!

- Ngươi... Ngươi đã dùng kiếp lôi của ta để luyện thể sao?!

Bình Luận (0)
Comment