Trong vô số ánh nhìn sợ hãi ấy, thân thể Chu Nguyên không ngừng phân giải.
Đầu tiên là cánh tay, sau đó là chân, cuối dùng dần dần lan tràn lên trên.
Chu Nguyên cúi đầu nhìn cảnh tượng này, thân thể bị phân giải cũng không tạo thành cảm giác đau đớn gì cho hắn. Chỉ là huyết nhục Tổ Long đang mang theo một ý chí ngang ngược phá hủy hết thảy sinh cơ của hắn.
Đó là một loại phá hủy rất triệt để.
Dù sao đây cũng không phải là lực lượng mà một sinh linh dưới Thánh cảnh có thể đỡ được.
Đối mặt với tử vong, vẻ mặt Chu Nguyên lại vẫn bình tĩnh. Trước đây hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, thế nên hắn còn từng nới với Tô Ấu Vi, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì hy vọng nàng có thể giúp hắn hoàn thành nốt phần nhiệm vụ còn lại.
Nàng sẽ giúp hắn mang huyết nhục Tổ Long về.
“Yêu Yêu… xem ra ta không thể được nhìn tận mắt cảnh nàng thức tỉnh rồi…” – Chu Nguyên than nhẹ trong lòng.
Lúc này, Chu Nguyên có thể cảm nhận được một ti ý chí chí cao vô thượng ẩn chứa trong khối huyết nhục Tổ Long mà hắn nuốt vào kia. Mặc dù đã trải qua vô số năm mài mòn, ý chí đó đã phai nhạt đi nhiều, nhưng đó vẫn không phải là thứ mà một Thiên Dương cảnh như hắn có thể chạm tới.
Đó hẳn là ý chí Tổ Long.
Có tia ý chí này ở đây, mặc kệ Chu Nguyên giãy dụa thế nào thì đều là phí công.
Cho nên, hắn cũng không phản kháng, chỉ nhắm hai mắt lại, chờ đợi mọi thứ quay về hư vô.
Quá trình phân giải vẫn tiếp tục, rất nhanh đã tới vị trí trái tim của Chu Nguyên.
Nhưng, cũng chính vào thời khắc này, có dị biến xảy ra!
Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, trong chớp mắt ấy, có một chùm sáng màu tử kim tỏa ra từ trong trái tim của Chu Nguyên, chùm sang tản ra khí tức thần bí mà cổ xưa.
Dưới sự chiếu rọi của quang mang màu tử kim, quá trình phân giải tưởng như không ngăn cản nổi kia lại dần dần ngừng lại.
Chu Nguyên cũng phát hiện điểm này, hắn kinh ngạc nhìn vào sâu trong trái tim, cảm nhận cẩn thận, liền phát hiện dường như có một loại vật chất màu tử kim thần bí ẩn sau mà quang mang kia.
Con ngươi Chu Nguyên co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy vật chất màu tử kim kia lại đang dần quấn chặt lấy một vật gì đó. Để ý kĩ thì vật mảnh như sợi tóc này chính là kẻ đã gây ra sự phân giải trong thân thể của Chu Nguyên – một sợi huyết nhục Tổ Long.
Vật chất tử kim quấn quanh huyết nhục Tổ Long, tựa như đang tiến hành một loại chiến đấu, va chạm mà Chu Nguyên không thể nhận ra.
“Đây là cái gì?!” – Trong nội tâm Chu Nguyên như dời sông lấp biển. Vật chất màu tử kim này lại là cái gì mà lại có thể ngang ngửa với ý chí Tổ Long lưu lại trong sợi huyết nhục này?!
Hơn nữa, không biết vì sao, Chu Nguyên lại cảm nhận được một cảm giác quen thuộc đến từ vật chất màu tử kim này.
Đột nhiên, trong đầu Chu Nguyên lóe lên một tia sáng.
Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng năm đó, khi Yêu Yêu giúp hắn phong ấn Oán Long Độc… Khi đó, Chu Nguyên từng cảm nhận được có một vật chất thần bí màu tử kim xâm nhập vào trong cơ thể mình, nhưng về sau chỉ tưởng là ảo giác. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng thứ này có nguồn gốc từ Yêu Yêu!
Trong lòng Chu Nguyên không khỏi nổi lên muôn trùng sóng lớn.
Trong đại trận Thánh Diễn, vô số ánh mắt cũng mang theo vẻ kinh ngạc, nghi ngờ nhìn cảnh này. Mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng phát hiện ra, rằng đột nhiên một nửa thân thể còn lại của Chu Nguyên lại đang được bảo tồn lại?
Tiếng cười to của Già Đồ cũng ngưng nghẹn lại. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Chu Nguyên, tên khốn Chu Nguyên này thật đúng là khốn kiếp, hắn đã đang vui vẻ như vậy rồi, cuối cùng lại bị kẻ này đánh gãy. Liệu có thể để người ta cười to thoải mái một trận không đây?
- Mặc kệ ngươi đang làm cái gì, nhưng chắc chắn sẽ chỉ như dã tràng xe cát. Nghe đồn trong huyết nhục Tổ Long có ý chí lưu lại, đây là kịch độc đối với mọi sinh linh dưới Thánh Giả cảnh. – Già Đồ cười lạnh nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng Già Đồ vẫn nhìn chòng chọc vào hư không, tên Chu Nguyên này quá quỷ dị, nếu không thể chứng kiến tận mắt cảnh Chu Nguyên chết, vậy Già Đồ dù chết cũng không yên lòng.
Thế là, dưới cái nhìn soi mói của vô số người ấy, quang mang màu tử kim nơi lồng ngực Chu Nguyên lại càng ngày càng đậm.
Mà Chu Nguyên cảm giác được, sau khi kéo dài nửa ngày, quá trình va chạm nơi trái tim, nương theo một âm thanh vang vọng rất nhỏ vang lên, đi đến hồi cuối. Hắn có thể cảm nhận được dường như có hai luồng ý chí cao thầm đồng thời biến mất.
Đó là ý chí lưu lại trong huyết nhục Tổ Long cùng trong vật chất tử kim kia.
Cả hai lại đều chôn vùi…
Mà kết quả cuối cùng, lại là vật chất tử kim quấn quanh huyết nhục Tổ Long, hội tụ vào một chỗ, ầm vang bộc phát.
Ầm!
Phần nửa thân thể còn lại của Chu Nguyên, bao gồm cả đầu, nổ tung thành bột phấn chỉ trong nháy mắt.
- ???
Trong đại trận Thánh Diễn, vô số ánh mắt nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Ngay cả Già Đồ cũng sửng sốt một chút, nhất thời lại không biết là nên cười to lên ngay, hay là chờ một lúc nữa lại cười.
Không thể không nói, sự do dự của hắn là chính xác. Bởi vì chỉ mấy cái hô hấp sai, tại nơi thân thể Chu Nguyên vừa nổ tung, có một vầng sáng thần bí hiển hiện, ngay sau đó, ở bốn phía có vô số vật chất hội tụ tới đây với tốc độ kinh người.
Chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã tạo thành hình dáng một bóng người.
Vật chất thần bí vẫn đang tụ lại…
Sau một lát, thân thể Chu Nguyên lại lần nữa được khôi phục ra, chỉ là lần này, thân thể của hắn đã có biến hóa cực lớn.
Chỉ thấy làn da Chu Nguyên óng ánh như lưu ly, từng vòng quang mang như thực chất vờn quanh thân, tạo nên cảm giác thần thánh.
Chu Nguyên mờ mịt nhìn thân thể của mình, sau đó nắm chặt nắm đấm, đấm nhẹ một quyền ra.
Ầm ầm!
Chỉ thấy hư không trước mặt trực tiếp sụp đổ, vô số mảnh vỡ không gian tung ra.
Thân thể của Chu Nguyên lại mạnh hơn mấy lần so với khi Chu Nguyên dốc toàn lực thi triển Nguyên thuật trước đây!
Chu Nguyên cảm thấy, nếu bây giờ lại đánh với Già Đồ, thì chỉ cần một đấm, là có thể đánh nổ kẻ này!
Nguồn lực lượng này đã có thể so với Nguyên Anh cảnh!
- Bộ thân thể này…
Trong mắt Chu Nguyên tràn đầy rung động:
- Đây là Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính?!!
Trước đây mặc dù Chu Nguyên đã làm cho da dẻ có quang mang lưu ly, nhưng đó còn chưa phải là Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính. Bởi vì một khi thân thể bước vào cấp bậc kia, thì đã có thể chống lại Nguyên Anh cảnh rồi!
Mà bây giờ, trời xui đất khiến, sau khi thân thể Chu Nguyên bị phân giải, lúc hội tụ lại lại đã là Thánh Lưu Ly Chi Khu!
- Thánh Lưu Ly Chi Khu?!
Bạch Tiểu Lộc không khỏi nhảy dựng lên, đôi mắt to trừng lớn, hai tay che ngực, từng bước lùi lại, cảm thấy cực kì khó chịu.
Phải biết nàng phải vất vả bao năm, không biết tìm lấy bao nhiêu cơ duyên, mới có thể có chút thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng như thế vẫn còn kém Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính một khoảng cách khá xa. Thế mà hôm nay, Chu Nguyên lại chỉ dùng thời gian thật ngắn, đạt tới mục tiêu mơ ước của nàng.
Đừng quên lần đầu tiên gặp mặt, thân thể Chu Nguyên còn chưa mạnh bằng nàng đâu!
Trên hư không, Chu Nguyên gãi gãi đầu, vốn cho rằng lần này chết chắc rồi, cuối cùng lại gặp hoạc được phúc, đạt được Thánh Lưu Ly Chi Khu chân chính…
Thế là ánh mắt hắn mở ra, nhìn qua Già Đồ lúc này đã cương cứng ở nơi đó, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng cũng đang tỏa ra ánh sáng lưu ly:
- Hình như ta còn sống đây này?
- …vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? – Già Đồ run rẩy lẩm bẩm nói.
Chu Nguyên hơi nghiêng đầu, khóe miệng nở rộ nụ cười trêu tức:
- Bởi vì…
- Kẻ tin Yêu Yêu, được đến vĩnh sinh*!
*Câu nói mà các tín đồ giáo phái trong các bộ truyện thường dùng để dụ dỗ người khác gia nhập: “Kẻ tin thần abc, được đến cuộc sống vĩnh sinh”… ở đây dùng với ý nghĩa trêu chọc.