Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1352: Lữ Thái Vào Bàn

Chưa xác định
Chương 1352: Lữ Thái vào bàn

Hiển nhiên, đối mặt với khí tức nguy hiểm do bốn luồng kiếm quang bảy màu khủng bố kia mang đến, Tống Hoàng cũng không dám có chút khinh thị.

Ông!

Mà đúng lúc này, bốn luồng kiếm quang cũng đã mãnh liệt bắn tới.

Xoẹt!

Khi kiếm quang bảy màu lướt đến, vô số tầng nguyên khí phòng ngự trong không gian một tấc vuông kia cơ hồ giống như là tuyết đọng gặp trời nắng to, chỉ trong khoảnh khắc đã lập tức tan rã ra, cơ hồ là không thể hình thành chút tác dụng ngăn trở nào. Chỉ trong vòng vài giấy ngắn ngủn, tất cả các tầng nguyên khí phòng ngự đều đã bị hòa tan.

Keng!

Một luồng kiếm quang bảy màu chém xuống bên trên áo giáp do tháp ánh sáng biến thành ở bên ngoài thân hình của Tống Hoàng. Răng rắc! Ngay sau đó, từng vết rách nhanh chóng hiện lên trên áo giáp. Thấy thế, sắc mặt của Tống Hoàng không nhịn được biến đổi.

Quang Tháp Hóa Giáp này chính là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn, không nghĩ tới chỉ là một luồng kiếm quang đã có thể chém rách rồi.

Keng! Keng!

Mà còn không đợi Tống Hoàng suy nghĩ nhiều thêm vào lúc này, ba luồng kiếm quang khác cũng liên tiếp chém tới, một kiếm rồi một kiếm chém lên trên người hắn. Từng tiếng răng rắc không ngừng vang lên, chỉ thấy được vết rách bên trên Quang Giáp quanh người Tống Hoàng càng ngày càng nhiều, cuối cùng Quang Giáp rốt cục đạt đến cực hạn, ầm ầm nổ tung.

Phanh!

Vào lúc này, thân hình của Tống Hoàng cũng chật vật bay ngược trở ra. Bang bang! Thân hình của hắn xẹt qua ở trên hư không rồi nhanh chóng đụng vào từng ngọn núi, núi đá lăn xuống, từng ngọn núi cao cũng theo đó mà sụp đổ. Thân hình của Tống Hoàng bị đá núi chôn xuống. Bên ngoài không gian, vào lúc này, một vài ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bên trong đều có chút trì trệ. Ai cũng không nghĩ tới, ở trong không gian này, người đứng ra nhiều lần đánh bại địch nhân lại thực sự không phải là Triệu Nhạc Phủ, Tiết Thanh Lũng, Y Diêm, mà lại là người vừa mới đột phá đến Nguyên Anh Cảnh không bao lâu là Chu Nguyên. . .

Vào lúc này, Tiết Thanh Lũng cũng mím chặt môi lại, trong ánh mắt nhìn về phía thân hình của Chu Nguyênđã là có thêm thần sắc ngưng trọng. Nếu như nói trước đây khi Chu Nguyên đánh lui ba gã Đại Nguyên Anh Cảnh kia, nàng cũng coi chỉ là có chút giật mình, nhưng mà hiện tại, Chu Nguyên lại còn tiếp tục đánh bại Tống Hoàng kia, việc này cũng đủ để làm cho nàng phải thu hồi những lời nói khinh thường lúc trước đây lại rồi. Mặc dù ở bên trên Nguyên Anh Bảng kia, xếp hạng của Tống Hoàng thấp hơn nàng, nhưng mà tuyệt đối khong thể tính là yếu, nhưng mà dù vậy, hắn vẫn như cũ là bị Chu Nguyên chỗ đánh bại. . . Nàng bề ngoài trầm mặc, nhưng ở trong nội tâm lại vô lực hít một hơi lạnh.

Nàng chưa bao giờ thấy qua Đại Nguyên Anh biến thái như thế. Chỉ có điều cũng may chính là chuyện này đối với bọn hắn cũng xem như là một cái tin tức tốt. Trong không gian, ngay cả những cường giả Pháp Vực như Hi Tinh, Triệu Tiên Chuẩn kia dù đang chiến đấu nhưng ánh mắt vẫn phải liếc nhìn qua, chỉ có điều là thần sắc có chút bất đồng. Mà bên ngoài không gian, Vạn Tổ Đại Tôn hờ hững nhìn cảnh tượng này, chợt trong mắt có thần sắc băng lãnh xẹt qua. Chu Nguyên này liên tục làm hỏng chuyện của hắn, thật là làm cho người hết sức phiền chán.

- - Không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Tốc độ thiêu đốt của Tổ Long Đăng nhanh hơn so với dự đoán của ta. Đây là một kế hoạch khác của lão gia hỏa Thương Uyên kia ra tay. Kẻ này thật sự là lợi hại, lại có thể gia tốc Tổ Long Đăng, không hổ là đối thủ của ta.

Biểu cảm trong đôi mắt Vạn Tổ Đại Tôn đột nhiên trở nên thâm thúy, mặc dù Thương Uyên đã lưu lại một tay, nhưng hắn cũng đâu có ngồi không, đương nhiên cũng có chuẩn bị rồi. Vì vậy tâm niệm của hắn vừa động, có một luồng ý niệm xuyên thấu không gian rơi xuống.

Phanh!

Ở bên trong núi đá sụp đổ, một vệt sáng đột nhiên xông ra, chỉ thấy được Tống Hoàng kia người đầy máu tươi, chật vật đến cực điểm, ở chỗ lồng ngực của hắn còn có một vết kiếm dữ tợn. Lúc này, vết kiếm đang không ngừng phóng xuất ra kiếm khí, xoắn diệt thân thể của hắn. Mà đúng lúc này, ba vị Nguyên Anh Cảnh viên mãn đang dây dưa cùng ba người Triệu Nhạc Phủ, Tiết Thanh Lũng, Y Diêm kia cũng đột nhiên dừng tay, sau đó bứt ra. Sắc mặt của bọn hắn có chút biến ảo, tựa hồ là tiếp nhận được tin tức nào đó. Chỉ có điều bọn hắn cũng không có quá nhiều do dự, cả ba hít sâu một hơi, đột nhiên tay véo ấn kết. Uỳnh! Chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể bốn người bọn họ đột nhiên bốc cháy, giữa ngọn lửa đang cháy hừng hực, thân thể của bốn người bắt đầu bị hòa tan. Mà thấy thế, mấy người Triệu Nhạc Phủ đều trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên không biết vì sao đối phương lại tự thiêu như thế!

Chu Nguyên cũng khẽ chau mày, tuy rằng Tống Hoàng kia bị kiếm quang của hắn trảm thương, nhưng hiển nhiên còn không đạt đến tình trạng phải phá hủy thân thể, những người này đến tột cùng là muốn làm gì? Thân thể của bốn vị cường giả Nguyên Anh Cảnh rất nhanh đã bị thiêu đốt thành hư vô, ngay sau đó có bốn Nguyên Anh ảm đạm phá vỡ hư không, chui ra khỏi không gian này. Nhưng ngay lúc này, mấy người Chu Nguyên cũng lập tức phát giác được trong kết giới cực lớn kia có một tia dị động truyền ra.

Ngay sau đó, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm hiện lên và tràn xuống. Chu Nguyên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào một bóng người bị vây khốn ở trong kết giới kia. Bóng người kia tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, mà lúc này dưới tác động của một luồng sức mạnh kỳ dị từ bên ngoài, kết giới quanh người hắn nứt ra một khe hở. Chuyện kinh khủng nhất cũng không phải là như thế, mà là trên bàn tay của bóng người kia đang có mấy dòng nguyên khí tản ra khí tức khủng bố liên tục không ngừng hội tụ đến. Mà nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đầu nguồn của những dòng nguyên khí kia đều đến từ những cường giả Nguyên Anh Cảnh khác đang bị nhốt ở trong kết giới. Người này không ngờ lại có thể hội tụ nguyên khí của những người khác!

- Thiên Cực Thủ, Lữ Thái!

Vào lúc này, Triệu Nhạc Phủ đột nhiên quát lên, ngay sau đó, sắc mặt của hai người Tiết Thanh Lũng, Y Diêm cũng nhanh chóng biến đổi. Chẳng lẽ lúc trước bốn người kia thiêu đốt thân thể chính là vì tiếp dẫn Lữ Thái này vào bàn hay sao? ! Nhưng mà thực tế đã lập tức khẳng định suy nghĩ trong lòng của bọn họ, chỉ thấy kết giới quanh người Lữ Thái kia có chút buông lỏng, mà hắn thì là mượn cái sơ hở chớp nhoáng này, thân hình đột nhiên hàng lâm xuống, cùng lúc đó, bàn tay hội tụ nguyên khí cường hoành của mấy tên cường giả Nguyên Anh Cảnh kia đột nhiên vỗ xuống! Uỳnh! Thiên địa chấn động, một chưởng kia nhanh chóng biến thành một ngọn núi khổng lồ có năm màu, núi cao nguy nga, hùng vĩ nghiêm nghị.

Không có cách nào để hình dung uy thế tán phát ra từ bên trên ngọn núi này. Ầm ầm! Ngọn núi khổng lồ có năm màu nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu của ba người Triệu Nhạc Phủ, Tiết Thanh Lũng, Y Diêm. Thấy thế, sắc mặt của ba người cũng lập tức biến đổi, cả ba đều không chút do dự bộc phát toàn bộ nguyên khí của bản thân, ý đồ chống cự một chưởng hội tụ nguyên khí khủng bố từ mấy vị cường giả Nguyên Anh Cảnh của Lữ Thái này. Nhưng mà cũng không có hiệu quả gì. Ngọn núi khổng lồ có năm màu rơi xuống, đòn tấn công của ba người đều bị chôn vùi.

Uỳnh!

Trời rung đất chuyển.

Cuối cùng, ngọn núi khổng lồ kia trực tiếp trấn áp ba người ở dưới chân núi, gần kề chỉ có ba cái đầu lộ ra dưới chân núi, đầy bụi đất, chật vật đến cực hạn. Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Chu Nguyên cũng không nhịn được mà co rụt lại.

Thật không ngờ vừa mới chạm mặt, ba cường giả Nguyên Anh Cảnh mạnh nhất của Thiên Uyên Vực dĩ nhiên cũng đã bị một chưởng của đối phương trấn áp, phong ấn!

Người này lại khủng bố như thế? ! Sau khi Lữ Thái kia đột nhiên hàng lâm và ra tay trấn áp ba người Triệu Nhạc Phủ, toàn bộ trong ngoài không gian đều lập tức yên tĩnh, từng ánh mắt nhìn qua thân hình ở bên trên hư không kia từ từ rơi xuống, sắc mặt của người bên phía Thiên Uyên Vực đều trầm xuống, mà người bên phía Vạn Tổ Vực kia thì là nở nụ cười tươi. Trận tranh đấu giữa hai bên rốt cục cũng đã đi đến hồi kết. Ở bên trong ánh mắt của mọi người, thân hình của Lữ Thái từ hư không rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên ở phía trước, ngữ khí bình thản, hời hợt. - Chu Nguyên, lúc trước ngươi cũng đã kiếm đủ uy phong rồi, cho nên. . .

- Nhường đường đi.

- Đừng để cho uy phong mà ngươi khổ cực đánh ra lại bị ta một cước giẫm trở về.

Bình Luận (0)
Comment