Nhưng đã không có ánh mắt của bất cứ người nào để ý tới chỗ hắn nữa.
Ở bên trong hư không Hỗn Độn bên ngoài không gian, Thương Uyên, Vạn Tổ, Chuyên Chúc, Yêu Khôi bốn vị Đại Tôn đều ngừng tranh đấu, ánh mắt phức tạp xuyên thấu không gian, nhìn qua cô gái mặc áo xanh trên đỉnh núi kia. Cùng lúc đó, ở bên trong Chư Thiên, có từng vị tồn tại khủng bố đều ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn đến đây. Nhất thời trong thiên địa có chút trầm mặc, đúng là không người nào mở miệng.
- Đa tạ các hạ hạ thủ lưu tình.
Cuối cùng, Vạn Tổ Đại Tôn mở miệng nói chuyện trước, thần sắc trên mặt có chút ngưng trọng.
- Ta lưu tình không là vì ngươi che chở, mà là vì về sau sẽ có người đi thu thập hắn.
Trong không gian, bên trên đỉnh ngọn núi kia, giọng nói lạnh nhạt của Yêu Yêu vang lên, giọng nói kia cũng giống như là mang theo ý cảnh nào đó, dẫn tới thiên địa có chút rung chuyển. Vạn Tổ Đại Tôn thoáng trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm thúy liếc qua Chu Nguyên. Hắn làm sao không nghe ra được, người Yêu Yêu nói chính là người sau.
Chỉ có điều, đối với chuyện này. hắn ngược lại là từ chối cho ý kiến, Triệu Tiên Chuẩn dù gì cũng nhân vật đứng đầu bên trong hàng ngũ Pháp Vực Cảnh, tuy rằng thiên phú của Chu Nguyên này mạnh mẽ nhưng muốn đạt tới cấp độ có thể tranh phong cùng Triệu Tiên Chuẩn thì chỉ sợ còn cần thời gian thật dài. Chỉ là chuyện càng làm cho hắn để ý chính là hiện tại, sau khi Yêu Yêu thức tỉnh, kế hoạch của hắn xem như triệt để thất bại. Bởi vì một khi Yêu Yêu thức tỉnh thì chính là đã có thần trí, nếu như bọn họ con tiếp tục mưu đồ ngấp nghé thì chắc chắn sẽ chọc giận nàng, đến lúc đó xảy ra biến cố gì, làm cho hy vọng duy nhất của Chư Thiên nghiền nát, chỉ sợ bọn họ sẽ hối hận cũng không kịp.
Cho nên cho dù lúc này Vạn Tổ Đại Tôn còn muốn cố ý ra tay, chỉ sợ cũng không có nhiều Đại Tôn sẽ ủng hộ hắn rồi. Chỉ có điều, khi mà Vạn Tổ Đại Tôn còn đang thở dài tiếc nuối ở trong lòng, nghĩ việc đã xong thì ánh mắt lạnh lùng giống như là sông băng kia của Yêu Yêu ngược lại là đã tập trung vào ông ta:
- Chính là ngươi không muốn ta thức tỉnh hay sao?
Tuy rằng trước đây vẫn luôn ngủ say, nhưng đã đến cấp độ như Yêu Yêu vậy thì tự nhiên vẫn có thể cảm ứng được rất nhiều chuyện. Biểu cảm trên khuôn mặt của Vạn Tổ Đại Tôn cực kỳ hờ hững, ông ta không có đáp lại. Mà trong cơ thể của Yêu Yêu lập tức là có thêm hào quang sáng tối không xác định, có một luồng sức mạnh kinh khủng đang bắt đầu khởi động, dẫn tới thiên địa rung chuyển. - Yêu Yêu!
Đúng lúc này, giọng nói của Thương Uyên vang lên, ông chăm chú nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, nói:
- Sự tình đã qua, sau này không lo, không cần tức giận.
Yêu Yêu đưa mắt nhìn về phía Thương Uyên, nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là gật nhẹ đầu, luồng sức mạnh kinh khủng kia cũng dần dần biến mất. Nhìn qua cảnh tượng này, Vạn Tổ Đại Tôn cũng không có tỏ vẻ cảm kích với Thương Uyên, ngược lại là lạnh lùng nói:
- Thương Uyên, hi vọng con đường mà ngươi đã chọn có thể thành công, nếu không ngươi chính là tội nhân của Chư Thiên ta.
Thương Uyên nói:
- Ta không biết con đường của ta có thể thành công hay không, nhưng lại biết đi con đường của ngươi là không được.
Vạn Tổ Đại Tôn hừ lạnh một tiếng, chẳng tranh luận gì tiếp về việc này. Ông ta vung tay áo lên, cuốn Triệu Tiên Chuẩn cùng với đội ngũ của Vạn Tổ Vực lên, rồi lập tức quay người đạp không rời đi. Yêu Khôi Đại Tôn thấy thế, thân hình cũng nhanh chóng biến mất. Trong Chư Thiên, từng ánh mắt chú ý đến chuyện xảy ra ở nơi này cũng bắt đầu thu hồi, chỉ có điều tất cả bọn họ đều minh bạch, chấn động do việc này tạo thành tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn trong Chư Thiên, tối thiểu nhất, mấy vị trong Quy Khư Thần Điện kia sợ là không bình tĩnh được nữa. Hư không bên ngoài không gian, mấy người Thương Uyên, Chuyên Chúc ngược lại là chưa lập tức đi vào trong không gian, hiển nhiên là có ý định trước cho Chu Nguyên cùng Yêu Yêu ở chung thời gian.
Trên đỉnh núi, Chu Nguyên cũng cảm thấy những khí tức khủng bố kia đã biến mất. Hắn kinh ngạc nhìn qua cô gái mặc áo xanh ở trước mắt, sức mạnh phát ra từ trong cơ thể người sau cực kỳ khủng bố, mặc dù chỉ là một tia nhưng lại làm cho hắn cảm giác được một loại cảm giác ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao, khó có thể chạm đến. Hơn nữa, khi Yêu Yêu sử dụng loại sức mạnh to lớn này thì Chu Nguyên lại đột nhiên có một loại cảm giác lạ lẫm. Thì ra là vào lúc này, Yêu Yêu đứng ở phía trên chiếc quan tài bằng thủy tinh kia chậm rãi nhảy lên và đáp xuống, đôi chân ngọc trắng noãn nhẹ nhàng linh hoạt giẫm lên mặt đất, mà khi mũi chân của nàng rơi xuống thì tựa như là bụi bậm trong thiên địa đều rời xa tại nàng, không dám nhiễm lên trên người nàng.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không linh kia của nàng lẳng lặng nhìn về phía Chu Nguyên ở trước mắt. Chu Nguyên cũng nhìn nàng, trong lúc nhất thời hào khí có chút xấu hổ. Lòng của hắn đang run, bởi vì hắn đang sợ hãi chuyện gì đó. Chỉ có điều, hào khí xấu hổ này cũng chỉ là kéo dài có mấy giây, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt kia của Yêu Yêu lập tức nhẹ nhàng nhếch lên, nàng thản nhiên cười nói:
- Ngốc tử, nhìn cái gì vậy?
Nhìn thấy nụ cười và nghe thấy giọng nói quen thuộc trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, tâm hồn của Chu Nguyên cũng nhanh chóng được kéo về thực tế.
Nhìn qua dung nhan đã khắc vào xương, ghi vào lòng của hắn kia, chỉ trong một cái chớp mắt, vô số ký ức vọt tới, làm cho Chu Nguyên không thể kìm được cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn trong nội tâm, hắn nhếch môi, hốc mắt đỏ bừng, khí khái nói:
- Nhìn nàng dâu của ta!
Sau đó, hắn liền tiến lên một bước, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay hoặc là nói đập nồi dìm thuyền, khi người đẹp ở trước mắt còn đang ngây ra, nhanh chóng giang hai tay, ôm nàng vào trong ngực.