Lúc này có ánh mặt trời của buổi chiều chiếu xéo xuống, Yêu Yêu nâng hồ lô, uống rượu nhưỡng thuần hậu ở bên trong, đôi mắt thanh tịnh, không linh giống như là có thêm tia sáng lướt qua, phản chiếu hào quang phía chân trời, ở chỗ sâu trong con mắt của nàng giống như là có một tia ánh sáng nhu hòa đang ngưng tụ.
Nàng biết rõ, tên ngốc đang ngồi bên cạnh này vì có thể đánh thức nàng, những năm này đến tột cùng là cố gắng như thế nào. Vô số lần đi chân trần trên mũi đao, những địch nhân mạnh mẽ nhìn qua không có khả năng chiến thắng, nhưng cuối cùng, hắn đều vượt qua hết. Trước đây, mặc dù còn đang ở trong trạng thái ngủ say, kỳ thật nàng cũng có thể cảm ứng được Chu Nguyên gắt gao bảo hộ ở trước người, đối mặt với địch nhân mạnh mẽ giống như Triệu Tiên Chuẩn kia, hắn cũng không lùi nửa bước. Rất nhiều chuyện tựa như giọt nước rơi vào hồ nhỏ, làm cho trong mặt hồ bình tĩnh kia cũng có những gợn sóng rung động nhộn nhạo ra, cuối cùng khuếch tán đến chỗ sâu nhất trong tâm linh, mang đến dư vị kéo dài.
Trong khi đang chậm rãi tự thuật lại câu chuyện của mình, Chu Nguyên đột nhiên cảm giác được bàn tay hơi lạnh, hắn nghiêng đầu nhìn qua và lập tức nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng tiến đến, năm ngón tay nhỏ nhắn thon dài nhẹ nhàng cầm ngược, nắm chặt bàn tay của hắn lại. Chu Nguyên lập tức nhìn về phía Yêu Yêu với ánh mắt kinh ngạc. Vào lúc này, người sau cũng quay đầu, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Chu Nguyên cảm giác trong vành mắt của Yêu Yêu nổi lên một tia ửng đỏ. Nhưng không đợi hắn nhìn rõ ràng, Yêu Yêu đã quay đầu đi, lưu lại cho hắn những đường cong của một bên mặt hoàn mỹ. - Cậu tựa hồ là sống cũng không quá kém đâu nha.
Nàng khẽ cười nói. Chu Nguyên gãi gãi đầu. Nhưng còn không nói chuyện, người ngọc ở bên cạnh nhẹ nhàng nhích lại gần, đôi má tựa ở trên vai của hắn, ánh mắt của Yêu Yêu dừng lại ở hào quang nơi chân trời xa, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hình như có tiếng thì thầm rất nhỏ truyền ra.
- Sau này sẽ không còn người có thể khi dễ cậu rồi.
Chu Nguyên không có nghe rõ lời nàng nói, chỉ là cánh tay do dự một chút, sau đó vươn ra, khoác ở trên bờ vai non mịn của Yêu Yêu. Hai người rúc vào với nhau, ở dưới ánh trời chiều kia, bóng lưng liên kết, tựa như một thể. Giờ khắc này, Chu Nguyên hi vọng thời gian ngưng kết. Cảnh tượng này cũng sẽ vĩnh viễn được lưu lại ở trong nội tâm hắn.Trên đỉnh núi, hai người lẳng lặng ôm nhau. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người cũng đều theo thời gian dần trôi qua mà dần thoát ly khỏi cảm xúc lãng mạng này. Yêu Yêu vặn eo bẻ cổ, triển lộ đường cong yểu điệu, mảnh khảnh, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại hiện lên thần sắc ngây thơ hiếm thấy:
- Không biết Thôn Thôn hiện tại thế nào.
Nghe vậy, Chu Nguyên ngược lại là nhớ tới lân phiến do Kim Linh Nhi mang đến kia, lúc này bàn tay nắm chặt, lấy cái lân phiến sáng lấp lóe kia ra.
- Trước đây Thôn Thôn còn sai người mang vật ấy tới cho ta, hẳn là dùng để truyền tin cho ta. Chỉ có điều, sau khi trở về, ta vội vàng lo chuyện của tỷ, làm sao có thời giờ phản ứng tiểu khốn nạn này.
Chu Nguyên cười nói. Nghe thấy lời nói đùa của Chu Nguyên, Yêu Yêu vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng lắc đầu, với tay cầm lấy lân phiến, đầu ngón tay nhẹ lướt qua, chỉ thấy được trên lân phiến lập tức có hào quang bộc phát ra, sau đó tạo thành một màn sáng ở trước mặt hai người. Ở bên trong màn sáng, một con Cự Thú uy phong lẫm lẫm ló đầu ra. Toàn thân con Cự Thú kia được phủ kín bởi Lân phiến màu vàng tím, hiển lộ rõ ràng sự thần bí cùng tôn quý của nó. Hơn nữa mặc dù chỉ là hình ảnh, nhưng Chu Nguyên vẫn như cũ là có thể cảm giác được hung uy vô thượng giống như có từ thời viễn cổ Hồng Hoang phát ra từ trong cơ thể của con Cự Thú kia. Vào lúc này, Chu Nguyên cũng có chút sửng sốt, con hung thú uy vũ như thế quả thực làm cho người sợ.
Chỉ có điều khi hắn nhìn về phía đôi mắt của con Cự Thú kia, thấy được thần thái quen thuộc ẩn chứa trong đó, hắn đã nhận ra được, thằng này dĩ nhiên chính là Thôn Thôn. So với dĩ vãng, hôm nay Thôn Thôn không thể nghi ngờ là trưởng thành hơn rất nhiều, hình thái uy vũ này khác xa với kiểu dánh vẻ manh tân, đáng yêu lúc trước, có lẽ là bởi vì đã rời khỏi Yêu Yêu, cho nên thế gian này đã không có chuyện gì vật có thể đáng giá nó đến tiếp tục giả vờ đáng yêu rồi. Thôn Thôn nâng móng vuốt lên, gõ gõ màn sáng, sau đó nó đè nặng cuống họng phát ra hai tiếng rống uy nghiêm mười phần. Tiếp đó móng vuốt của nó xẹt qua bên trên phiến đá ở trước mặt, mảnh đá tung bay. Một lát sau, nó giơ phiến đá lên, thần thái lười biếng. Chu Nguyên nhìn phiến đá, sau đó khóe miệng co giật, chỉ thấy phía trên có viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Chu Nguyên sắc phôi, mau tới Kim Nghê tộc ở Vạn Thú Thiên tìm tiểu gia, cần gấp một ‘cái’ tay chân!
Sắc mặt của Chu Nguyên biến thành màu đen, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu vương bát đản này quả thực cần ăn đòn!
Ở bên trong một câu này tràn đầy cừu hận. Cái gì gọi là sắc phôi? Còn dám tự xưng tiểu gia, tìm ta làm tay chân? Lại còn dám dùng đơn vị một ‘cái’? ! Thằng này cho bản thân là cái gì? Chỉ mới vài năm không thấy, tiểu hỗn đản này ngược lại là càng ngày càng đáng giận rồi! Nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, khóe miệng của Yêu Yêu cũng khẽ nhếch lên, nàng phất tay xua tan màn sáng, thu hồi lân phiến, nói:
- Xem ra lần này Thôn Thôn cũng gặp một chút phiền toái rồi.
Chu Nguyên tức giận nói:
- Hoàn toàn không muốn để y đến nó.
Đương nhiên câu này cũng hoàn toàn là nói nhảm, mặc dù tiểu hỗn đản Thôn Thôn kia đáng giận, nhưng thật sự là làm cho người vừa yêu vừa hận. Mà trong khi hai người còn đang nói chuyện, hư không phía sau có chút chập trùng, chỉ thấy Thương Uyên mang theo mấy người Chuyên Chúc, Hi Tinh chậm rãi bước ra ngoài. Nhìn qua hai người, Thương Uyên nở nụ cười vui vẻ, ý vị thâm trường. Thấy thế, sắc mặt của Chu Nguyên cùng Yêu Yêu cũng không khỏi ửng đỏ. - Sư tôn.
- Thương Uyên gia gia.
Thương Uyên cười gật gật đầu, mà Chu Nguyên lập tức chỉ vào mấy người Chuyên Chúc, Hi Tinh ở một bên giới thiệu cho Yêu Yêu. Yêu Yêu cũng khẽ gật đầu chào hỏi hai người. Chỉ có điều tuy rằng trên mặt có biểu cảm vui vẻ, nhưng này thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng xa cách lại không che dấu được. Chỉ có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, với tính tình của nàng, toàn bộ thế gian e rằng cũng chỉ có Chu Nguyên, Thương Uyên cùng với Thôn Thôn là có thể làm cho nàng để ý, những người còn lại thì khó rồi.
Nếu không phải là bởi vì Chuyên Chúc cùng Hi Tinh trước đây cũng rất chiếu cố Chu Nguyên, có lẽ ngay cả một nụ cười tươi, Yêu Yêu cũng không muốn cho đi. Chỉ có điều đối với thái độ của nàng, Chuyên Chúc cùng Hi Tinh đều không có cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cũng không có cảm giác bị mạo phạm, dù sao bọn họ cũng biết rõ thân phận của Yêu Yêu.
- Yêu Yêu, con có thể tỉnh lại, ta cuối cùng cũng yên tâm.
Nụ cười tươi hiện hữu trên khuôn mặt của Thương Uyên, ông hiền hoà nhìn qua Yêu Yêu, cảm thán nói. Năm đó, sau khi trộm Yêu Yêu hãy còn là ở bên trong Thần Thạch đi, ông đã trốn trốn tránh tránh nhiều năm. Trong những năm đó, ông không chỉ phải phòng bị Thánh Giả của Chư Thiên, thậm chí còn phải đối phó Thánh Giả của Thánh tộc, những nguy hiểm đã trải qua, những cái giá đã phải trả quả thực khó có thể nói rõ. Nhưng cũng may chính là, trải qua nhiều năm gian khổ như vậy, hết thảy đều đã kết thúc ở hôm nay.
Thần trí của Yêu Yêu đã định, chắc hẳn tiếp đóThánh Giả của Chư Thiên cũng không dám lại trực tiếp nhằm vào nàng. Mà ngay cả Vạn Tổ Đại Tôn đều chỉ có thể thu liễm tâm tư, cho nên ở trong Chư Thiên, nàng xem như là tạm thời an toàn.