Yêu Yêu chăm chú nhìn chằm chằm vào loại vật chất thần bí kia, trong con mắt có ánh sáng lóe lên, sau đó nàng đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên đang ngâm mình trong đỉnh lô, nói khẽ:
- Chu Nguyên, ta biết rõ tâm tư của cậu. Yên tâm đi! Ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
- Chỉ có điều trước đó, ta sẽ tận lực giúp cậu trở nên mạnh mẽ.
- Tương lai như thế nào, chúng ta cùng nhau gánh chịu.
Yêu Yêu vừa dứt lời, vật chất thần bí trong tay nàng kia đã trực tiếp phá vỡ không gian, xuyên thấu qua vách đỉnh lô, cuối cùng rơi vào bên trong nham tương. Trong chốc lát, biển nham thạch nóng chảy giống như là có thêm sinh mệnh lực vậy, sóng lửa cuồn cuộn chấn động. Mà bên trong nham tương, từng đường Quang Văn cổ xưa nhanh chóng xuyên thẳng qua, cuối cùng đi đến chỗ Chu Nguyên và theo thời gian dần trôi qua cũng dần leo lên trên thân thể của hắn. Mà chính là ở trong một sát na kia, tâm thần của Chu Nguyên chấn động mạnh. Hắn cảm giác được trời đất xuất hiện biến ảo, tựa như là bản thân đã đi vào bên trong Hỗn Độn. Ở chỗ sâu trong Hỗn Độn, hai con ngươi cực lớn mở ra tựa như là những tia sáng đầu tiên trong buổi khai thiên.
Chủ nhân của đôi mắt kia là một con rồng khổng lồ, nhìn không thấy cuối cùng. Rồi chỉ sau một cái chớp mắt, từ trên thân hình của con rồng khổng lồ này có vô số chùm tia sáng giống như là mưa sao chổi mãnh liệt bắn về phía Chu Nguyên. Sau khi cơn mưa sao chổi này tiếp cận, Chu Nguyên mới phát hiện, ở bên trong mỗi một vệt sáng kia đúng là ẩn chứa một miếng vảy rồng cổ xưa. Bên trên vảy rồng lóe ra ánh sáng huyền diệu, nhìn kỹ lại, đúng là có thể nhìn thấy rất nhiều văn tự đang hiển hiện ở trên đó, mang đến cảm giác huyền diệu không có cách nào để miêu tả. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng của Chu Nguyên chấn động, con ngươi phóng đại. Bởi vì hắn phát hiện, bên trên những vảy rồng này đều có ghi lại một bộ Nguyên thuật! Hơn nữa, toàn bộ đều Thánh Nguyên Thuật!
Vô số vệt sáng gào thét lao tới, ánh mắt của Chu Nguyên cũng trở nên nóng bỏng, coi như là thế lực có được Thánh Giả tọa trấn chỉ sợ đều khó có thể lấy ra được nhiều Thánh Nguyên Thuật như thế. Chuyện quả đúng như là lời Yêu Yêu đã nói, Tổ Long Kinh này chính là công pháp đệ nhất chân chính trên thế gian. Nó chính là một cái bảo tàng cực lớn, lúc này cũng có thể mang đến kinh hỉ khó có thể tưởng tượng. Hô. Ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở trên những vệt sáng gào thét bay qua kia, nhưng lại không tùy ý ra tay, bởi vì tuy rằng ở chỗ này có rất nhiều vảy rồng, nhưng hắn vẫn có một loại cảm ứng, hắn chỉ có thể ra tay hai lần. Nói cách khác, nhiều lắm là hắn chỉ có thể thu hoạch hai bộ Nguyên thuật, nhiều hơn nữa thì khó có thể nhận lấy. Cụ thể quy tắc như thế nào, Chu Nguyên không biết được, nhưng hắn cũng không cảm thấy không cam lòng, nếu như có thể có được hai bộ Thánh Nguyên Thuật, hắn cũng đã thỏa mãn.
- Trước đây, theo như lời Yêu Yêu đã nói, những Nguyên thuật này cũng hẳn là có phân chia cao thấp, chỉ có điều về phần phân biệt như thế nào thì cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng cua mỗi người mà thôi.
Chu Nguyên nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ứng đến từng vệt sáng xẹt qua bên người kia, trong đó một ít vệt sáng thậm chí còn xuyên thủng thân thể của hắn. Trên những miếng vảy kia đều có chấn động đặc thù của Nguyên thuật ghi lại trên đó bao quanh. Nếu như đặt ở trong Hỗn Nguyên Thiên, những bộ Nguyên thuật này tất nhiên sẽ dẫn phát một cuộc tranh giành gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu cường giả Nguyên Anh Cảnh nghe tin sẽ lập tức chạy đến cướp đoạt.
Nhưng Chu Nguyên thủy chung chưa từng ra tay. Hắn không có lựa chọn dùng mắt thường để chọn lựa, mà là hoàn toàn giao cho linh cảm của bản thân. Và hắn cứ chậm rãi chờ đợi như vậy, thời gian kéo dài thật lâu. Trong giây lát, hai mắt của Chu Nguyên mở ra, tâm thần của hắn đã lập tức tập trung vào một vệt sáng đang nhanh chóng xẹt qua, sau đó không chút do dự ra tay. Hắn xòe bàn tay ra, nhanh chóng chụp lấy vệt sáng kia, vệt sáng vỡ vụn, miếng vảy rồng ở trong đó cũng bị Chu Nguyên bắt được.
Ngay khi vừa vào tay Chu Nguyên, miếng vảy đã lập tức tiêu tán, nhưng ở trong một sát na kia, Chu Nguyên lại cảm thấy trong đầu mình không hiểu sao nhiều thêm ra một nhóm tin tức khổng lồ. Thánh Nguyên Thuật, Thiên Long Kim Chung Ngâm. Tiếng rồng ngâm cổ xưa mang theo ý cảnh đặc thù, quanh quẩn ở trong đầu Chu Nguyên. - Chỉ là Thánh Nguyên Thuật phổ thông thôi sao?
Chu Nguyên có chút kinh ngạc, lúc trước nhiều miếng vảy như vậy hắn không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng khi vật ấy vừa bay đến gần, nguyên khí trong cơ thể hắn lại ẩn ẩn có chút chấn động, vì vậy hắn mới ra tay. Vậy mà, kết quả tựa hồ không có tốt đẹp như hắn muốn vậy.
- Là vì ta tu luyện Thiên Long Khí hay sao?
Chu Nguyên thầm nghĩ.
Bởi vì trong tên của bộ Nguyên thuật này cũng có hai chữ Thiên Long cho nên hắn mới suy đoán sẽ bộ Nguyên thuật này khiến cho hắn có cảm ứng hẳn là bởi vì nó cực kỳ phù hợp với Thiên Long Khí mà hắn tu luyện. Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối bởi vì bộ Thiên Long Kim Chung Ngâm này cũng chỉ là một bộ Thánh Nguyên Thuật phổ thông, nhưng Chu Nguyên cũng không tính quá thất vọng. Dù sao thì Thánh Nguyên Thuật phổ thông cũng là Thánh Nguyên Thuật!
Đổi lại là những Đại Nguyên Anh Cảnh khác ở chỗ này, không biết được bọn họ sẽ hưng phấn như thế nào nữa. Thu liễm tâm tư, Chu Nguyên lại lần nữa nhắm mắt, thử cảm giác những vệt sáng gào thét lao qua kia. Hắn còn có một cơ hội xuất thủ cuối cùng. Lúc này đây, trong lòng của hắn có xuất hiện dã tâm, bởi vì hắn hiểu được, cơ duyên này là Yêu Yêu vì hắn mở ra, mà mặc dù không nói gì thêm nhưng có lẽ để làm đượcchuyện này Yêu Yêu vẫn phải bỏ ra một cái giá lớn. Cho nên tuy Thánh Nguyên Thuật phổ thông cũng không tệ, nhưng hắn đương nhiên cũng hy vọng mình có thể lấy được một bộ Thánh Nguyên Thuật vượt qua mong muốn, như vậy mới không uổng phí một phen khổ tâm của Yêu Yêu. Chỉ là những vệt sáng đang bay đến kia khó có thể thăm dò, đạt được loại Nguyên thuật nàocũng cơ hồ chỉ có thể dựa vào cảm ứng của mỗi người, quả nhiên là như rút thưởng vậy, khó có thể đoán trước kết quả. Chu Nguyên ngồi xếp bằng trong tinh không, tùy ý để những vệt sáng kia gào thét lao qua.
Chẳng mấy chốc, thời gian nửa nén hương đã trôi qua. Mà theo thời gian trôi qua, những vệt sáng vốn bayđầy trời cũng bắt đầu dần trở nên mỏng manh, hiển nhiên số lượng vệt sáng kia cũng thực sự không phải là vô cùng vô tận. Mà đợi được đến khi toàn bộ vệt sáng đều biến mất, cơ duyên này có lẽ cũng sẽ đến cuối cùng. Chỉ có điều Chu Nguyên vẫn như trước không có ra tay, hết sức bảo trì sự bình thản. Nhưng mà chỉ có hắn mới biết rõ sự xấu hổ ởtrong lòng mình, bởi vì hắn không có cách nào để cảm ứng được tình huống của những miếng vảy trong vệt sáng kia, cho nên cũng không có biện pháp ra tay. Bởi vì hắn thật sự không muốn lại lần nữa lãng phí cơ hội cuối cùng bằng một bộ Thánh Nguyên Thuật phổ thông. Có lẽ cũng không gọi lãng phí mà nên gọi là tiếc nuối. Thời gian nhanh chóng trôi qua.