Số lượng vệt sáng càng ngày càng ít. Từ xa xa lại lần nữa có mấy vệt sáng lướt đến, nhưng ở đằng sau vậy mà đã không có vệt sáng tiếp tục xuất hiện, hiển nhiên cơ duyên này chuẩn bị kết thúc. Chỉ có điều làm cho Chu Nguyên thất vọng chính là trong lòng của hắn vẫn như trước không có được cảm ứng đặc thù nào đó. Hắn thầm thở dài một hơi, có chút chần chờ rồi cắn răng quyết định tùy tiện ra tay lấy một bộ. Vì vậy, hắn tâm niệm vừa động thì đã có thêm một bàn tay lớn bằng nguyên khí thành hình, chụp tới một trong mấy vệt sáng cuối cùng kia. Chỉ có điều khi bàn tay kia sắp đụng chạm một vệt sáng thì trong nháy mắt đó, tâm thần của Chu Nguyên chợt chấn động, một loại cảm ứng dùng tốc độ giống như ánh sáng xông lên đầu.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn về phía chỗ trung ương của những vệt sáng kia. Lúc này đây, hắn dĩ nhiên là ở bên trong những vệt sáng kia nhìn thấy một vệt sáng ảm đạm, giống như không có gì đặc biệt! Vệt sáng kia bị mấy vệt sáng khác triệt để che dấu, trong lúc nhất thời căn bản khó có thể thấy rõ, mà Chu Nguyên nếu không có cảm ứng đột ngột xuất hiện kia thì chỉ sợ cũng sẽ xem nhẹ nó. Miếng vảy bên trong vệt sáng kia mặc dù nhìn như ảm đạm bình thường, cực kỳ phổ thông, nhưng Chu Nguyên lại có một loại cảm giác, đây cũng không phải là nó thật sự bình thường, mà là nó đã ẩn tàng bản thân, cũng không nguyện ý hiển lộ bản thân như những miếng vảy khác. Tựa như là. . . Phượng Hoàng nào có thể giương cánh khoe khoang cùng phàm điểu được?
Đây là một loại cao ngạo từ trong xương tủy. Ngàn vạn cảm xúc như tia chớp xẹt qua trong nội tâm của Chu Nguyên. Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không có do dự chút nào, trực tiếp là buông tha cho sắp vệt sáng đến tay mà là bắt lấy cơ hội cuối cùng, chộp tới vệt sáng bình thường kia. Mà phát giác được cử động của Chu Nguyên, vệt sáng kia lại hơi lóe lên, trong lúc mơ hồ, từ bên trong đó giống như là có thêm một tiếng gầm vang vọng. Bên trong tiếng gầm kia tựa hồ là có ẩn chứa ý cảnh đặc thù nào đó, Chu Nguyên khiếp sợ phát hiện mình không có cách nào để chụp xuống dưới. Chỉ trong một lát giằng co này, vệt sáng kia đã xẹt qua, bay về nơi xa.
Chu Nguyên cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Từ biểu hiện vừa rồi là hắn biết Nguyên thuật ghi lại bên trong miếng vảy này tất nhiên không giống bình thường, bằng không thì không sẽ có linh tính cao như thế, nếu để cho nó chạy, chỉ sợ ruột đều hối hận đến xanh rồi. Vì vậy hắn cũng gào thét một tiếng, Thiên Long Khí bộc phát ra, bàn tay tựa như là một long trảo, phá vỡ không gian hung hăng trảo xuống miếng vảy đang bỏ chạy kia. Nhưng Thiên Long Trảo còn chưa rơi xuống, từ trong miếng vảy kia ẩn ẩn có một chấn động kinh khủng phát ra. Bị loại chấn động này ảnh hưởng, Thiên Long Khí của Chu Nguyên vậy mà lại tán loạn.
- Làm sao có thể? !
Chu Nguyên khiếp sợ, Thiên Long Khí của hắn vậy mà lại không khuất phục được miếng vảy này hay sao? Chỉ có điều, ngay trong một cái chớp mắt khi Chu Nguyên cảm thấy mình muốn sắp thành lại bại kia, bên trên Thiên Long Trảo sắp sửa tán loạn đột nhiên có đường vân thần bí lan tràn đi ra. Đúng là nhờ đường vân thần bí kia ảnh hưởng, Thiên Long Trảo mới có thể ổn định lại, không tán loạn nữa. Biến cố này cũng nhanh chóng bị Chu Nguyên phát giác, đường vân thần bí kia tới quỷ dị, nhưng hắn vẫn nhận ra được chấn động quen thuộc.
- Là Yêu Yêu ra tay sao?
Hắn hơi kinh hãi, nhưng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp khống chế Thiên Long Trảo bị cưỡng ép duy trì hung hăng chộp xuống. Vệt sáng kia cuối cùng là bị cầm chặt. Nhưng Chu Nguyên còn không kịp mừng rỡ thì đã nhìn thấy miếng vảy kia trực tiếp nổ tung hóa thành vô số mảnh vỡ, có rất nhiều mảnh vỡ phá vỡ không gian bỏ chạy, chỉ có một ít thì rơi vào trong bàn tay của Chu Nguyên. - Đáng chết!
Chu Nguyên tức giận đến mắt đều đỏ, miếng vảy này đến tột cùng là cái đồ chơi gì mà lại khó giải quyết như vậy cơ chứ! Chỉ có điều bất luận hắn cảm giác khó chịu như thế nào thì miếng vảy kia cũng đã đi xa, lại cũng khó có thể truy tìm. Mà lúc này, những mảnh vỡ của miếng vảy bị Chu Nguyên bắt được kia cũng nhanh chóng dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn. Một loáng sau, có một đoạn tin tức cực kỳ bàng bạc, tối nghĩa, cổ xưa nổ tung ở trong đầu Chu Nguyên, làm cho tâm thần của hắn rung động.
Đây hẳn là một bộ Thánh Nguyên Thuật, nhưng cũng không có cho thấy đẳng cấp, nhưng mà Chu Nguyên như cũ là cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ khó có thể hình dung, khiến cho toàn thân hắn có chút run rẩy. Bởi vì bộ Nguyên thuật kia có tên là. . . Tổ Long Bàn Thiên Thuật!
Khi Chu Nguyên đi ra từ đỉnh lô bằng dung nham thì đã là một tháng sau.Ầm!Mà sau khi hắn đi ra, mặt ngoài tòa đỉnh lô bằng dung nham kia lập tức có vết rách nổi lên, cuối cùng đỉnh lô triệt để sụp đổ, hóa thành những tảng đá vụn bốc hơi nóng đầy trời.Sức mạnh bàng bạc ngưng tụ trong đó kia cũng triệt để tiêu tán ở giữa trời đất.
Chu Nguyên chỉ là liếc qua chỗ đỉnh lô, sau đó ánh mắt chính là nhìn về phía trên một cây đại thụ ở bên hồ. Yêu Yêu nghiêng người ngồi ở trên nhánh cây, một tay nắm một cái hồ lô rượu giống như là làm bằng phỉ thúy, thần thái hơi có vẻ lười biếng.- Cuối cùng đi ra rồi sao?
Nàng đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên, duỗi cái lưng mệt mỏi, đường cong linh lung tinh tế hút mắt người xem hiện lộ rõ ra.Chu Nguyên bước ra một bước, thân hình đã trực tiếp là xuất hiện ở bên người Yêu Yêu.- Nhìn bộ dáng này xem ra là cậu có thu hoạch không nhỏ.
Yêu Yêu nói, tuy rằng sắc mặt của Chu Nguyên không hiện rõ, nhưng nàng còn có thể từ trong đôi mắt của hắn phát hiện thần sắc kinh hỉ kia.- Đương nhiên không nhỏ.
Chu Nguyên cảm thán nói.Trước không đề cập tới hai bộ Thánh Nguyên Thuật kia, ngay khi hắn bước ra khỏi đỉnh lô thì hắn cũng lập tức cảm giác được nội tình nguyên khí của bản thân có tăng lên.Nguyên bản chiều cao của Nguyên Anh chỉ có sáu tấc ba, bây giờ đã trực tiếp là tăng vọt đến bảy tấc!
Trải qua qua rất nhiều tôi luyện Chu Nguyên đương nhiên minh bạch, đây không phải là bước đề thăng nhỏ gì, nếu như đổi lại Nguyên Anh Cảnh phổ thông, một bước này không biết cần bỏ ra bao nhiêu năm khổ tu, mà ở nơi này, vẻn vẹn chỉ là một tháng.Đương nhiên, trong lòng của hắn cũng minh bạch, đừng nhìn đỉnh lô này tựa hồ là Yêu Yêu tiện tay rèn luyện mà thành, nhưng nàng tất nhiên cũng bỏ ra không ít tâm huyết cùng công sức.Nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên, Yêu Yêu cũng mỉm cười, nói:
- Yên tâm đi, loại sự tình này cũng sẽ không thường xuyên có.
Hoàn toàn chính xác không thể thường xuyên có, vì giúp cho Chu Nguyên có thể tăng lên cùng mở ra bảo tàng Nguyên thuật của Tổ Long Kinh mà không để lại bất kỳ di chứng gì, Yêu Yêu bỏ ra Thần linh vật chất. Thần vật như vậy, cho dù là nàng cũng khó có thể thường phung phí. Hơn nữa, nếu để cho những Thánh Giả khác biết được nàng vậy mà đồ vật trân quý như thế cho một Nguyên Anh Cảnh sử dụng, không biết sẽ là đấm ngực dậm chân, hô to lãng phí biết bao nhiêu lần đây.