Ông!
Khi chuông lớn kia vừa cất tiếng vang thì chỉ trong một chớp mắt kia, cả trời đất tựa như là đều mất đi thanh âm, duy có tiếng chuông lớn như rồng ngâm kia là còn đang vang vọng ở bên taiCho dù miệng của chuông lớn nhắm thẳng về phía Kim Lam, khiến cho tiếng chuông cũng tập trung về phía hắn, nhưng rất nhiều tộc nhân của Kim Nghê tộc ở phía dưới vẫn như cũ là cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có mấy tộc nhân có thực lực dưới Nguyên Anh Cảnh thê thảm hơn, chỗ hai tai có vết máu chảy xuôi xuống tới.
Chỉ có điều cho dù khó chịu, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn như cũ là nhìn chòng chọc vào trên bầu trời. Chỉ thấy ở nơi đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tiếng chuông ngân vang tựa như là một dòng lũ tạo thành từ sóng âm gào thét lao ra, sóng âm kia giống như là có hình một con rồng khổng lồ, ở chỗ nó đi qua, ngay cả thiên địa nguyên khí đều bị chấn vỡ.
Ở những chỗ dòng lũ tạo thành từ sóng âm lướt qua, từng mảng lớn mảng lớn khu vực chân không, mất sạch nguyên khí được tạo thành.
Uy năng như thế khiến cho sắc mặt của đông đảo cường giả trong Kim Nghê tộc đều kịch liệt biến đổi. Rống! Vào lúc này, Kim Lam kia cũng chợt thét dài một tiếng, trong đôi mắt thú to lớn kia của nó cũng không có thần sắc nghiền ngẫm như lúc trước, thay vào đó là sự sợ hãi, bởi vì uy năng từ đòn tấn công này của Chu Nguyên thậm chí làm cho hắn cảm giác được khí tức tử vong. Cho nên lúc này, hắn cũng không dám lại có chút khinh thường nào nữa.
Ức vạn vệt sáng màu vàng óng ánh đột nhiên phun ra từ trong cơ thể của Kim Lam, chỉ thấy trên thân hình khổng lồ kia có hào quang màu vàng tựa như là chất lỏng vậy đang lưu chuyển, những luồng hào quang kia nhanh chóng ngưng kết, qua trong giây lát, trên thân thể cao lớn kia của Kim Lam đã giống như là được phủ thêm một bộ áo giáp màu vàng sáng lấp lánh. Bộ áo giáp màu vàng dữ tợn, có những cây gai nhọn kéo dài, phong mang dẫn tới hư không rung động, nứt toác.
Từ xa nhìn lại, Kim Lam tựa như là một con Hủy Diệt Chi Thú khoác lên mình một bộ áo giáp màu vàng. - Lưu Kim Thánh Giáp Thuật!
Cùng lúc đó, tiếng rít gào trầm trầm kia của Kim Lam cũng vang lên. Đây là một bộ Thánh Nguyên Thuật phòng ngự nổi danh của Kim Nghê tộc, lực phòng ngự kinh người lại thêm thân thể mạnh mẽ kia của Kim Nghê tộc, có thể nói là cùng cấp ít người có thể phá vỡ.
Hiển nhiên, Kim Lam đã thôi động lực phòng ngự của mình đến cực hạn, dự định đón đỡ một chiêu này của Chu Nguyên. Oanh! Dòng lũ tạo thành từ sóng âm kia có tốc độ quá nhanh. Ngay khi bộ áo giáp màu vàng của Kim Lam vừa mới hoàn thành thì chỉ trong nháy mắt, dòng lũ tạo thành từ sóng âm hình rồng kia đãhính người,yển, à một g về phía hắn tựa như là thiên thạch, đập mạnh tới. Ầm! Hai bên vừa va chạm thì một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy từng vòng từng vòng gợn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, những ngọn núi ở phụ cận bị gợn sóng lướt qua thì trong nháy mắt đã chôn vùi, hóa thành tro tàn bay đầy trời. Chỉ có điều khi những gợn sóng xung kích kia còn muốn đi xa hơn nữa thì lại đột nhiên trống rỗng hóa thành hư vô.
Đó là hai vị trưởng lão Kim Yết, Kim Tẫn ra tay hóa giải, dù sao nơi đây là tổ địa của Kim Nghê tộc, bọn họ tự nhiên sẽ không thể để cho Chu Nguyên trắng trợn phá hư. Biểu cảm trên khuôn mặt của Kim Yết có chút âm trầm, ánh mắt của ông ta nhìn đến chỗ Chu Nguyên đang đứng kia, trong lòng đúng là có ý định âm thầm ra tay, nhưng liền nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của Yêu Yêu đang đứng ôm Thôn Thôn ở cách đó không xa bình tĩnh không lay động thì lại chỉ có thể thu liễm những tâm tư này. Ngay cả tộc trưởng đều khách khí với nữ tử này như thế, chắc hẳn người sau cũng không đơn giản.
Nếu như ông ta âm thầm ra tay thì chỉ sợ tất nhiên sẽ bị phát giác, đến lúc đó ngược lại là sẽ càng thêm xấu hổ. Trên bầu trời, sóng xung kích kinh khủng kia cuối cùng là cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần tán đi. Vô số ánh mắt nhìn qua. Chỉ thấy nơi đó trên hư không, cự thú màu vàng đạp không đứng thẳng, bộ áo giáp màu vàng bên ngoài cơ thể vẫn như cũ lóe ra hào quang óng ánh, uy phong lẫm liệt không ai bì nổi. Tựa hồ là đã ngăn cản được rồi! Trong Kim Nghê tộc, có một ít tiếng hoan hô vang lên. Thấy thế, thân thể một mực căng cứng của Kim Nhã cũng nhẹ nhàng giãn ra, nàng thở dài một hơi như trút được gánh nặng, trên gương mặt có nụ cười kiêu ngạo nổi lên. Quả nhiên, đại ca là sẽ không thất bại!
Chu Nguyên kia cuồng vọng như vậy, chung quy vẫn là nâng tảng đá nện vào chân của mình. Chỉ là, khi bọn họ còn đang vui vẻ lại không nhìn thấy đến khuôn mặt dần dần ngưng trọng của hai vị trưởng lão Kim Yết, Kim Tẫn kia.
- Không hổ là người được Thương Uyên Đại Tôn xem trọng, thậm chí còn được ông ấy thu làm đệ tử thân truyền.
Một tiếng cảm thán vang lên, đám người tức giận nhìn lại rồi phát hiện người vừa nói lại chính là tộc trưởng Kim Dương Hoàng. Thấy vậy, không ít tộc nhân đều tỏ ra kinh ngạc. Oanh! Mà cũng chính là vào lúc này, từ trong cơ thể của cự thú màu vàng đang đứng sừng sững ở trên hư không kia đột nhiên có mấy tiếng nổ trầm muộn vang lên.
Sau một khắc, trên khuôn mặt của tộc nhân Kim Nghê tộc ở dưới đều biểu lộ ra sự kinh hãi bởi vì bọn họ nhìn thấy, bộ áo giáp sáng lấp lánh bọc bên ngoài cơ thể cự thú màu vàng đột nhiên sụp đổ, từng miếng vảy rơi xuống kéo theo đó là từng vòi máu bắn ra. Một tiếng gầm gừ ẩn chứa thống khổ truyền ra từ trong miệng lớn của Kim Lam. Ở phía dưới, nụ cười trên gương mặt của Kim Nhã lập tức ngưng kết.
- Sao lại thế...
Trên bầu trời, thân thể to lớn của cự thú màu vàng nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một bóng người lảo đảo.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Kim Lam trắng bệch, lỗ chân lông khắp toàn thân đều có vết máu chảy ra đến, nguyên khí quanh người cũng trở nên uể oải, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Hiển nhiên, lúc trước, một đòn kia của Chu Nguyên đã tạo thành tổn thương lớn đối với hắn. Kim Lam lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên:
- Đây là một môn Đại Thánh Nguyên Thuật sao?