Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1386 - Chương 1385: Tổ Hồn Thụ (1)

Chưa xác định
Chương 1385: Tổ Hồn Thụ (1)

Từ trong cơ thể của Khương Hồng Anh, nguyên khí uy áp cuồng bạo kinh thiên cuốn theo long uy bá đạo bàng bạc bộc phát ra, lập tức khiến cho sắc mặt rất nhiều cường giả của các tộc đang đứng ở chung quanh có chút biến đổi, bọn họ vội vàng lui lại, bởi vì sợ chậm một chút thì sẽ bị nữ nhân không thèm nói đạo lý này coi là đồng bọn của Chu Nguyên mà đánh cả. Uy áp kinh khủng chạm mặt tới nhưng biểu cảm trên mặt của Chu Nguyên lại vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:

- Cô thật muốn đánh hay sao?

- Xoẹt!

Trả lời hắn là một đòn công kích không hề lưu tình của Khương Hồng Anh kia, chỉ thấy đôi chân dài kia tựa như Cự Linh Thần Chùy quét ngang qua khiến cho hư không phá toái, ẩn ẩn có tiếng long ngâm vang vọng, tựa như là Cự Long đang gào thét. Sức mạnh đáng sợ bộc phát làm cho hư không như đang gào thét. Khương Hồng Anh kia chưa từng vận dụng nguyên khí, nhưng cho dù chỉ là sức mạnh thân thể thuần túy thì đòn tấn công này cũng đã khủng bố tới cực điểm. Ầm!

Sắc mặt của Chu Nguyên không thay đổi. Chỉ thấy hắn nâng một cánh tay lên, trên cánh tay có ánh sáng như lưu ly hiện lên rồi hắn lập tức đấm ra một quyền. Vào lúc này, Thánh Lưu Ly Chi Khu được thôi động, sức mạnh của thân thể cũng như núi lửa phun trào, giống như dung nham chảy xuôi quanh người. Quyền cước va chạm. Một chớp mắt kia tựa như là có tiếng sấm nổ vang, chấn động đến mức không ít cường giả ở ở đây đều cảm thấy màng nhĩ của mình hơi nhói đau.

Sóng khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Cánh tay của Chu Nguyên đột nhiên run lên, lực phản chấn đủ để bật nát như núi cao tác động vào đôi chân dài của Khương Hồng Anh kia. Mà người sau cũng xoay người, đôi chân dài kia vẽ nửa đường cong trên hư không, lúc này mới đáp xuống, nhưng mà lúc đáp xuống đất, toàn bộ bệ đá hình tròn kia đều rung động dữ dội. - Có chút ý tứ, chỉ có tu vi Đại Nguyên Anh Cảnh mà đã có thể có thân thể mạnh mẽ như vậy.

Khương Hồng Anh lạnh lùng nói. Vào lúc này, Chu Nguyên cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói:

- Khương Kim Lân chiến tử ở Cổ Nguyên Thiên, mặc dù ta cùng hắn cũng không coi là bằng hữu, chỉ có điều hành động của hắn cũng đang được tôn trọng. Nhưng cũng tiếc, hắn có một tỷ tỷ ngu ngốc.

Nghe vậy, trong đôi mắt hẹp dài Khương Hồng Anh có sát khí hiển hiện:

- Ngươi nói cái gì?!

Vào lúc này, sau khi nghe được câu nói của Chu Nguyên, mấy tên cường giả Huyền Long tộc đứng ở sau lưng Khương Hồng Anh kia cũng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt có chút bất thiện. Chỉ có điều cũng chính là vào lúc này, trong bệ đá hình tròn này, có mấy bóng người đi ra, lập tức đi tới sau lưng Chu Nguyên, trầm giọng nói:

- Khương Hồng Anh, cô quá bá đạo rồi đấy.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua, đó là một nam tử trung niên tóc vàng có râu quai nón, đây là người của Kim Nghê tộc. Chu Nguyên cũng có chút ấn tượng đối với hắn, người này hình như gọi là Kim Trọng, hơn nữa là thuộc về một mạch của Kim Linh Nhi. Ở Kim Nghê tộc, trong những ngày gần đây, Kim Linh Nhi đã từng dẫn hắn tới bái kiến, hai bên cũng miễn cưỡng được xem như là quen biết. Đối với việc hắn có thể đứng ra vào lúc này, Chu Nguyên ngược lại là có chút kinh ngạc.

- Kim Nghê tộc các ngươi muốn bảo đảm hắn hay sao?

ánh mắt của Khương Hồng Anh như đao nhìn qua mấy người Kim Trọng, trong mắt có ẩn chứa sự khinh miệt:

- Kim Lam cũng không dám nói như vậy với ta, các ngươi là cái thá gì mà dám đứng ra?

- Chu Nguyên là khách quý của Kim Nghê tộc chúng ta, hơn nữa tiểu tổ cũng ở nơi đây, chúng ta đương nhiên là không thể để Khương Hồng Anh cô làm càn như vậy!

Kim Trọng lạnh lùng nói. Nghe Kim TRọng nhắc đến việc này, ánh mắt của Khương Hồng Anh chuyển hướng nhìn về phía Thôn Thôn đang uể oải ngáp dài ở trên đỉnh đầu Chu Nguyên rồi nàng chậm rãi nói:

- Tổ Thao các hạ, ngài cũng coi là một thành viên của chủng tộc Nguyên thú ta, vì sao muốn ưu ái kẻ ngoại tộc này như vậy?

Thôn Thôn lườm Khương Hồng Anh một cái rồi móc ra một phiến đá, trên đó viết:

- Liên quan gì đến ngươi?

Thấy thế, trong mắt của Khương Hồng Anh lập tức có thần sắc tức giận hiển hiện. Tuy rằng Thôn Thôn là Tiên Thiên Thánh Thú, nhưng cái danh hiệu này lại không doạ được nàng, bởi vì Huyền Long tộc bọn họ cũng có thể được xem như là chủng tộc của Thánh Thú. Có lẽ ở trên phương diện huyết mạch tinh khiết hay mức độ cổ lão, bọn họ còn cần tiến hóa rất lâu mới có thể hóa thành Thánh Thú chân chính. Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ cũng không sợ uy thế của Thánh Thú từ trên người Thôn Thôn.

Hơn nữa, bàn về thực lực, lúc này Thôn Thôn cũng chỉ là Nguyên Anh Cảnh mà thôi! Dường như phát giác được suy nghĩ trong lòng Khương Hồng Anh, trong đôi mắt thú kia của Thôn Thôn cũng có hàn khí cùng sự hung lệ thoáng hiện. Nó chậm rãi đứng lên, trong một cái chớp mắt tiếp theo, một luồng uy áp kinh thiên đột nhiên bộc phát, một quầng sáng màu vàng chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Lúc này, Thôn Thôn đã hóa thành hình thái cự thú, trong miệng lớn có ánh sáng màu đen lưu chuyển, để cho người ta nhìn mà phát khiếp. Trên bình đài hình mâm tròn, rất nhiều ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua, bọn họ có thể cảm nhận được sự uy hiếp cường đại phát tán ra từ trong cơ thể của Thôn Thôn lúc này.

Khương Hồng Anh cũng đã nhận ra cảm giác áp bách toả ra từ trong cơ thể của Thôn Thôn, ánh mắt hơi rét, dáng người dong dỏng cao cũng không khỏi căng cứng. Mà lúc này, bóng người toàn thân bao khỏa ở trong áo bào đen đang đứng sau lưng Khương Hồng Anh kia cũng tiến lên một bước, dưới áo bào màu đen lộ ra một khuôn mặt nam tử cực kỳ phổ thông, hai mắt tựa như là nheo lại một đường nhỏ khiến cho người ta có cảm giác trên mặt của hắn lúc nào cũng nở nụ cười. Chỉ có điều khi nhìn thấy nam tử phổ thông như người qua đường này, sắc mặt của đông đảo cường giả Nguyên Anh Cảnh ở đây lại đều có biến hóa.

- Là Khương Bạt!

- Gia hỏa này vậy mà cũng tới... Năm đó, ở trong Vạn Thú Thiên, hắn cũng là hạng người có tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ là trăm năm qua, hắn bế quan cảm ngộ Pháp Vực, lại chưa từng hiện thân, không nghĩ tới lần này cũng bị Huyền Long tộc phái đi ra.

- Nghe nói gia hỏa này đã sớm thành Ngụy Pháp Vực, cũng không biết bây giờ đã mở rộng Pháp Vực đến trình độ nào.

- Có vị này ở đây, thảo nào Khương Hồng Anh kia lại không sợ vị Tổ Thao kia.

- ...

Ở trong rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao, nam tử tên là Khương Bạt kia ngẩng đầu nhìn Thôn Thôn đang tỏa ra khí thế mãnh liệt và chậm rãi nói:

- Tổ Thao các hạ, tuy rằng bàn về tiềm lực, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh với ngài nhưng mà ... chuyện tương lai ai cũng khó nói, tối thiểu nhất hiện tại, chúng ta đều đang ở một cấp độ giống nhau.

Ngụ ý hiển nhiên là cho thấy Thôn Thôn uy áp cũng trấn phục không được hắn.

Bình Luận (0)
Comment