‘Lục Thánh Tông sứ giả tới Thánh Tích Thành’, chẳng nghi ngờ gì khi nó đã trở thành đề tài được bàn bạc sôi nổi nhất, thiên kiêu ở các phương trong lòng cũng sục sôi, mong mỏi. Có ai không biết ‘Lục Thánh Tông’ uy danh thế nào trong cõi thiên địa này, nếu có thể vào đó tu hành đối với tất cả mọi người chính là một bước lên trời.
Lục Thánh Tông quá mức hùng mạnh, bọn họ chính là Chúa tể của thiên địa này, cho dù đại lục này có to lớn thế nào thì ở trong mắt họ, đây cũng chỉ là một góc vắng vẻ.
Chỉ là sau khi Lục Thánh Tông sứ giả vào Thánh Tích Thành cũng không có hiện thân. Nghe nói dù là thành chủ Tiêu Thiên La ở trong Phủ Thành Chủ kia cũng không phải là muốn gặp là có thể gặp bọn họ.
Dù sao thì địa vị và thực lực giữa hai bên cũng chênh lệch quá lớn.
Dù chỉ là một vị sứ giả nhưng thân phận thành chủ cũng không dám đem ra so sánh.
Tuy Lục Thánh Tông sứ giả chưa từng lộ diện nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới bầu không khí trong nội thành. Sự sôi nổi bàn tán mặc dù đã vơi bớt, nhưng tối thiểu nhất lúc sứ giả đến, mọi người đều hiểu được, thời điểm Thánh Tích Chi Địa mở ra sắp tới gần rồi.
Ngược lại, Chu Nguyên những ngày này không hề quan tâm tới những vị sứ giả kia, bởi vì tất cả tâm tư của hắn đều dành cho việc tập luyện tam phẩm nguyên văn.
Yêu Yêu dạy cho hắn tam phẩm nguyên văn, hắn ngày đêm tập luyện quên ăn quên ngủ, thời gian dần trôi qua, hắn đã nắm vững được sơ bộ về tam phẩm nguyên văn.
Mà lúc này đã được năm ngày kể từ lúc Lục Thánh Tông sứ giả tới Thánh Tích Thành.
. . .
Tại tầng một của Kiêu Tử Lâu,.
Chu Nguyên một mình ngồi trước cửa sổ, Yêu Yêu đã bị Lục La và Tả Khâu Thanh Ngư kéo ra ngoài dạo chơi.
Luyện tập tam phẩm nguyên văn ròng rã một ngày, bây giờ là lúc hắn rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút.
Uống hai ngụm rượu, Chu Nguyên lắc đầu không hài lòng. Hắn tiếp xúc với Yêu Yêu lâu ngày, yêu cầu đối với rượu cũng trở nên khắt khe hơn.
Nghĩ ngợi một chút, hắn lấy từ trong túi Càn Khôn ra một bình ngọc, đây là rượu ngon mà Yêu Yêu sưu tập, lúc này hắn vừa vặn có thể lén lút nếm thử một chút.
Thế là Chu Nguyên một mình độc ẩm, tâm trạng vốn căng thẳng cũng đang buông lỏng xuống ít nhiều.
Mấy ngày này giống như khổ tu không ăn không ngủ, kỳ thật cũng bởi vì áp lực mà Võ Hoàng mang tới. Người sau muốn vượt lên trước cũng không phải có thể dễ dàng vượt qua, nếu không cũng là trò đùa quá đáng rồi.
-Cho dù bây giờ thần hồn của ta bước vào Hư Cảnh hậu kỳ, nhưng nếu là đối diện với Võ Hoàng, ta vẫn không có phần thắng nào.
Ánh mắt của Chu Nguyên loé lên, đương nhiên, nếu như dùng Ngân Ảnh lực lượng, hẳn là có thể đấu một trận, nhưng đó là tình huống xấu nhất, bởi vì một khi sử dụng Ngân Ảnh, Chu Nguyên không biết sẽ hôn mê bao lâu, thân ở Thánh Tích Chi Địa, thời gian dài hôn mê chính là tự tìm đường chết.
-Xem ra, trong Thánh Tích Chi Địa ta nhất định phải tìm cơ duyên đột phá Thiên Quan Cảnh.
Chu Nguyên tâm tư quay cuồng.
Mà vào lúc Chu Nguyên đang trầm tư, hắn bỗng nhiên phát giác được bên cạnh có dị động, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một vị nam tử trung niên đã ngồi trước mặt, người này y phục lôi thôi, hơn nữa còn đi chân đất, trên tay cầm tẩu thuốc, phả ra làn khói xanh.
Nhìn qua thì giống như một lão nông vừa mới từ ruộng lên.
Ấy vậy người trung niên này lại nhìn chằm chằm và bình ngọc của Chu Nguyên, cười khan nói:
-Nhóc con, rượu này của ngươi cũng không tệ lắm nhỉ.
Chu Nguyên ngẩn người không rõ lai lịch của nam tử trung niên đi chân trần trước mặt này, trên người của ông ấy, hắn cũng không cảm nhận được có bao nhiêu nguyên khí chập chờn chuyển động.
Chẳng qua hắn cũng không phải người nhỏ mọn, nhìn thấy dáng vẻ của người kia, hắn liền cười cười đẩy bình ngọc qua.
Lão nông thấy thế vội vàng nhận lấy, tự rót cho mình một chén, nhấp một ngụn, trên mặt tràn đầy mãn nguyện.
-Ngon, ngon lắm.
-Nếu đại thúc đã thích, vậy tặng nó cho người.
Chu Nguyên cười cười, nói.
Nam tử trung niên đôi mắt lập tức sáng lên, đắc ý nói:
-Vậy thì phải cám ơn tiểu tử ngươi rồi.
Hắn uống thêm một hớp rượu, lại là cầm lấy tẩu thuốc hít một hơi, lập tức khói xanh cuồn cuộn, ở hai lỗ mũi cũng có khói bay lên, thiên kiêu xung quanh nhìn thấy cảnh này đều nhíu mày.
-Tiểu tử, ánh mắt của những kẻ khác nhìn ngươi có gì đó không đúng.
Nam tử trung niên ăn mặc lôi thôi kia thở ra một làn khói xanh rồi nói:
Chu Nguyên liếc mắt nhìn xung quanh, đám thiên kiêu các phương nhìn hắn giống như là đang nhìn một người chết, hắn biết đó là bởi vì ân oán của hắn và Võ Hoàng đã truyền tới tay bọn họ.
Trong ánh mắt của bọn họ, Chu Nguyên chẳng qua cũng chỉ là một Dương Khí Cảnh mà Võ Hoàng lại là người như thế nào. Đối địch với Võ Hoàng, không thể nghi ngờ chính là nửa chân đạp trên quan tài rồi.
-Vãn bối có một đối thủ một mất một còn tên là Võ Hoàng, cho nên bọn họ cảm thấy vãn bối đang tìm đường chết.
Chu Nguyên cười nói.
-Võ Hoàng?
Vị đại thúc dường như từng nghe qua cái tên này, bày ra bộ dạng đồng tình nhìn Chu Nguyên, nói:
-Vậy ngươi thật có chút đáng thương. . .
Chu Nguyên không để tâm, cười một tiếng, đối với loại phản ứng này sớm đã trở thành thói quen.
Nhưng vị đại thúc đó lại xích tới gần hắn, thấp giọng nói:
-Ta nghe được một chút tin tức, nói là Lục Thánh Tông Thánh Cung sứ giả đã gặp qua Võ Hoàng, rất hài lòng về hắn. Lần này ở Thánh Tích Chi Địa chỉ cần Võ Hoàng trổ hết tài năng sẽ được thu nhận và trong Thánh Cung, trở thành Thánh Cung đệ tử.
-Thánh Cung?
Trong lòng Chu Nguyên lúc này mới hơi chấn động một chút, cho tới bây giờ, hắn đối với Lục Thánh Tông cũng gọi là có chút hiểu biết, nghe nói Thánh Cung kia chính là trung tâm của Lục Thánh Tông, là một nơi cười đại bậc nhất.
Hắn không nghĩ tới Thánh Cung sứ giả vậy mà đã gặp qua Võ Hoàng. . .
Ánh mắt Chu Nguyên lấp sáng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn chằm chằm vào đại thúc trước mắt, nói:
-Đại thúc đang làm nhiệm vụ tại Phủ Thành Chủ?
Loại tin tức này người bên ngoài không ai biết, chỉ sợ ngay tới người trong Phủ Thành Chủ kia cũng có có thể mơ hồ đoán biết được một chút mà thôi.
Vị đại thúc cười cười, tiếp tục uống rượu ngon, hút thuốc, làn khói xanh vẫn cứ lượn lờ trên không, ông liếc Chu Nguyên một cái một nói:
-Cho nên tiểu tử ngươi nếu muốn báo thù, Thánh Tích Chi Địa sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Chu Nguyên gật đầu, không nói nhiều lời.
-Rượu này ta sẽ mang đi, tiết kiệm uống dần.
Đại thúc cười híp mắt đem bình ngọc cất vào trong ống tay áo, lại hít một hơi thuốc, nhìn Chu Nguyên, nói:
-Tiểu tử, ngày mai là lúc Thánh Tích Chi Địa mở ra, có người coi trọng ngươi, ngươi cũng đừng chịu thua kém kẻ khác, đừng để tới lúc đó biểu hiện không tốt, quả thực sẽ làm người ta xấu hổ.
Chu Nguyên khẽ giật mình, nghi hoặc một chút, vị đại thúc trước mắt này, hắn làm sao biết thời khắc Thánh Tích Chi Địa mở ra?
-Thúc rốt cuộc là ai?
Chu Nguyên nhíu mày hỏi.
Đại thúc lôi thôi không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là khoát tay áo, trong miệng lại hà ra một luồng khói xanh, đôi chân trần to dày, ung dung chậm rãi rời đi.
Chu Nguyên trong mắt nghi hoặc, đại thúc chân trần này dường như không hề đơn giản.
Chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, ngồi một lúc rồi đứng dậy trở về phòng.
Sau khi hắn về phòng không lâu, lại có tin tức truyền ra, chấn động toàn bộ Thánh Tích Thành.
Thánh Tích Chi Địa, ngày mai sẽ mở!
Mà trong phòng, Chu Nguyên nghe được tin tức này, cũng sửng sốt một chút, lời của đại thúc kia lại là thật. . . Vậy ông ấy rốt cuộc là ai?