Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 139: Xuất Thủ

Chưa xác định
Chương 139: Xuất Thủ

Khi ngày thứ hai sau khi tin tức truyền ra cũng là ngày Thánh Tích Chi Địa mở, toàn bộ Thánh Tích thành đều sục sôi.

Đặc biệt là khi sáu đạo quang ảnh từ Phủ Thành Chủ bay ra, hướng về phía Thánh Tích Chi Địa, ở trong thành, vô số thiên kiêu cũng chân đạp nguyên khí, mãnh liệt bắn ra, dáng vẻ ùn ùn kéo đến, giống như là một đàn châu chấu.

-Chúng ta cũng đi thôi.

Chu Nguyên nhìn khung cảnh hùng vĩ kia, cũng quay đầu nói với Yêu Yêu, Lục La và Tả Khâu Thanh Ngư.

Tả Khâu Thanh Ngư những ngày này vẫn luôn quanh quẩn đi theo Yêu Yêu, Yêu Yêu cũng lười nói nhiều, mà Lục La chính là dùng tâm thái thuần túy xem kịch hay, Tả Khâu Thanh Ngư vẫn không biết, mỹ nam tử mà nàng chọn trúng này thật ra một đồ giả(*). . .

(*) nguyên văn là cụm từ Tây Bối Hoá nghĩa là đồ giả, hàng giả. Trong văn học trung quốc thường dùng để chỉ nữ tử mà cải nam trang

Mấy người Yêu Yêu cũng tự nhiên không có ý kiến gì khác, thế là đoàn người liền khỏi hành, đối với cái kia Thánh Tích Chi Địa vị trí mau chóng bay đi.

Thánh Tích Chi Địa cách Thánh Tích Thành mấy trăm dặm, đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất, không bao lâu đã tới nơi.

Chu Nguyên nhìn về phía xa, chỉ thấy ở cuối tầm mắt xuất hiện một thung lũng rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối, bầu trời bên trên thung lung có sương mù bao phủ. Trong lớp sương mù đó mơ hồ tản ra thứ gì đó quỷ dị chập chờn làm cho người nhìn thấy không kiềm chế được mà tim đập chân run.

Dưới lớp sương mù chính là một dòng sông vô cùng rộng lớn, trên sông lấp lánh ánh sáng, lại bình lặng không hề gợn sóng nhưng đủ làm cho ngươi khác có một loại cảm giác nơi này thâm sâu khôn lường.

Có lẽ dòng sông này chính là Thánh Hà, con sông chảy bao quanh Thánh Tích Chi Địa.

Vô số bóng người xuất hiện, trùng trùng điệp điệp nhìn mãi không hết, thực không rõ có bao nhiêu người đã tụ tập ở đây.

Bên ngoài Thách Tích Chi Địa có sáu phiến đá vô cùng lớn, từng tốp người không ngừng nhảy lên trên những phiến đá đó.

Đoàn người Chu Nguyên cũng nhảy lên trên một phiến đá.

Phía bên trên sáu phiến đá lớn lại có sáu đạo nguyên khí cường hãn gào thét, giống như sáu cơn lốc, ở trong đó như ẩn như hiện có sáu bóng người đang ngồi xếp bằng.

-Đó chính là Lục Thánh Tông sứ giả sao?

Chu Nguyên thấp giọng hỏi.

Lục La gật gật đầu, nói:

-Ừ, nghe nói sáu vị sứ giả này, đều là cường giả Thần Phủ Cảnh.

-Sáu vị Thần Phủ Cảnh.

Chu Nguyên không nhịn được cảm thán một tiếng, đẳng cấp cường giả này ở trên đại lục Thương Mang có lẽ là cấp bậc cao nhất.

-Sáu vị ở trên đầu chúng ta kia, nghe nói là Thánh Cung sứ giả.

Tả Khâu Thanh Ngư khoanh tay trước ngực, cười khanh khách nói.

-Thánh Cung. . .

Ánh mắt Chu Nguyên ngưng đọng lại, nhớ lại lời của vị đại thúc chân trần hôm qua, dường như Thánh Cung sứ giả đã chọn Võ Hoàng, chỉ cần hắn ở trong Thánh Tích Chi Địa biểu hiện xuất chúng là sẽ được thu nhận vào Thánh Cung, từ đây một bước lên trời.

Trong lòng Chu Nguyên dậy sóng, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía xa, chỉ thấy ở đó có một bóng người màu vàng óng đứng chắp tay, khí thế hùng hồn, một cỗ áp lực từ trong cơ thể hắn phát ra , làm cho thiên kiêu bốn phía không dám tới gần.

Bóng người kia chính là Võ Hoàng.

Võ Hoàng lúc này quay đầu sang, ánh mắt không có biểu cảm nhìn qua Chu Nguyên, sau đó dừng lại.

-Thần hồn vậy mà có thể bước vào Hư Cảnh hậu kỳ.

Trong mắt Võ Hoàng có chút gợn sóng, con rồng nhỏ đã bị phế của Chu Gia xem ra cũng có chút năng lực.

-Thật là ruồi nhặng phiền toái.

Võ Hoàng lẩm bẩm nói, trong mắt chợt có một tia dị quang hiện ra.

Mà cũng trong cái chớp mắt này, bỗng nhiên lông tóc trên người Chu Nguyên dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm không có cách nào hình dung xuất hiện trong lòng.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng.

Võ Hoàng giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt, sau đó tung ra một quyền đánh về phía Chu Nguyên ở nơi xa.

Ầm!

Nguyên khí màu đỏ đậm gào thét xông tới, giống như mặt trời gay gắt nóng bỏng, cứ thế đâm thẳng về phía Chu Nguyên.

-Võ Hoàng, ngươi thật quá đáng!

Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư đều là phát hiện ra lúc này nổi giận quát lên một tiếng, nguyên khí hùng hồn đột nhiên bộc phát.

Trong mắt Yêu Yêu cũng hiện lên một luồng hàn ý, khởi động thần hồn nơi ấn đường xinh đẹp.

Thôn Thôn ở trong ngực cũng là phát ra tiếng gầm.

Chỉ là khi bọn họ định xuất thủ ngăn cản thì trên không có một cỗ áp lực không có cách nào hình dung được từ trên trời giáng xuống, đem nguyên khí của bọn họ vừa mới phun trào liền bị áp chế trở về.

-Thánh Cung sứ giả?

Gương mặt xinh đẹp của Lục La và Tả Khâu Thanh Ngư biến đổi, bởi vì cảm giác áp lực kia rõ ràng đến từ vị Thánh Cung sứ giả đang ngồi xếp bằng trên không trung kia.

Mà trong nháy mắt khi các nàng bị ngăn cản, đạo quyền quang màu đỏ thẫm kia đã đánh tới trước mặt Chu Nguyên, một quyền uy thế kia, cho dù là cao thủ Thiên Quan cảnh hậu kỳ cũng cảm thấy sợ hãi.

-Tên kia chết chắc rồi.

Thiên kiêu xung quanh đều cảm thán, ai cũng không nghĩ tới, Võ Hoàng vậy mà lại đột nhiên xuất thủ, hơn nữa còn không lưu tình, định dùng một quyền trực tiếp giết Chu Nguyên.

Luồng sáng màu đỏ tràn ngập trong đáy mắt Chu Nguyên, chấn động hung hãn đánh tới tự nhiên làm mắt hắn nheo lại, nhưng mà lúc nguy hiểm như vậy, hắn cũng không hoảng loạn, ngược lại bước lên trước nửa bước.

Song chưởng ở trước mặt đan vào nhau, chỉ thấy trên cánh tay hắn có quang văn nổi lên.

-Tam phẩm nguyên văn, Đại Quy Giáp Văn!

Đi đôi với tiếng quát trong lòng Chu Nguyên, chỉ thấy phía trước cánh tay có quang văn đan xen tạo thành một mai rùa vài thước màu xám. Trên mai rùa loang lổ vô cùng nhiều màu, dường như có thể chống đỡ được một đòn vỡ núi.

Ầm!

Luồng sáng màu đỏ cuộn trào mãnh liệt va chạm vào mai rùa, mai rùa xuất hiện vết nứt, khốn khổ chống đỡ một hồi rồi vỡ vụn.

Luồng sáng màu đỏ còn sót lại thì đánh tới song chưởng của Chu Nguyên.

Ầm!

Thân thể của hắn dưới sức ép của một đòn này bắn ngược ra ngoài, hai chân kéo lê trên mặt đất để lại vết tích, khói bụi ngập tràn.

Vô số ánh mắt đều nhìn lại, không ít người nhíu mày, hành động này của Võ Hoàng thật là có chút khó coi, rõ ràng thực lực hơn xa Chu Nguyên, vậy mà còn sử dụng loại thủ đoạn này.

-Chu Nguyên kia, hẳn là trực tiếp bị đánh chết rồi?

Âm thanh bàn tán rần rần vang lên, mọi ánh mắt đều nhìn về nơi khói bụi mù mịt kia.

Ở một chỗ xa, Tiêu Thiên Huyền cùng bọn người Cổ Linh cũng dõi theo một màn này, bọn chúng nhìn nhịn không được cười ra tiếng, Võ Hoàng đúng là không vừa mắt với Chu Nguyên nữa rồi.

Thần sắc Võ Hoàng vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như hành động vừa rồi của hắn chỉ là tiện tay giết chết một con ruồi đáng ghét mà thôi.

Khói bụi dần tan, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi đó, hồi sau, sắc mặt bọn họ đều biến đổi. Ở nơi đó có một bóng người thẳng tắp đứng sừng sững, đá dưới chân hắn đều đã vỡ vụn, song chưởng vẫn đặt ở trước ngực, có lân phiến (vảy) màu xanh hiển hiện, nhưng lúc này những lân phía kia đều lần lượt vỡ vụn.

Có máu tươi từ trên cánh tay nhỏ xuống.

Chu Nguyên sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt bắt đầu khởi động sát ý, dường như muốn trào ra.

Lần này nếu không phải dựa vào một đạo phòng ngự tam phẩm nguyên văn, lại thêm Mãng Lân phòng ngự, chỉ sợ một quyền kia của Võ Hoàng thực sự có thể trực tiếp đánh chết hắn.

-Chu Nguyên, ngươi không sao chứ?

Yêu Yêu, Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư chạy cực nhanh đến bên cạnh Chu Nguyên.

Thôn Thôn từ trong ngực áo của Yêu Yêu cũng nhảy ra, gầm gừ một tiếng, thân thể nho bé nhanh chóng bành trướng, hóa thành hung thú thần bí, trong cái miệng lớn tản ra luồng sáng màu đen. Nó nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng.

Linh trí của nó cực cao, mặc dù bình thường luôn ghét bỏ Chu Nguyên, nhưng ở trong mắt Thôn Thôn, ngoại trừ Yêu Yêu ra, người bên ngoài quan hệ với nó tốt nhất chỉ có Chu Nguyên. Nó bình thường có thể khi dễ hắn, nhưng kẻ kia đột nhiên xuất thủ, thực sự là không thể tha thứ.

Những thiên kiêu xung quanh cảm nhận được sự hung hãn của Thôn Thôn đều nhao nhao lùi lại.

Mà bên kia, gương mặt vốn xinh đẹp của Yêu Yêu dần trở nên lạnh lẽ, bàn tay nắm chặt, nơi ấn đường hiện lên quang văn, dường như có chút chấn động, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng.

-Không được kích động!

Chu Nguyên đưa bàn tay đầy màu của mình kéo tay Yêu Yêu, dùng sức nắm chặt. Hắn vẫn nhớ rõ Thương Uyên sư phụ từng nói, không thể để cho phong ấn nơi ấn đường của Yêu Yêu phát ra.

Yêu Yêu nhìn Chu Nguyên, nàng xưa nay ưa sạch sẽ nhưng lần này lại không để ý bàn tay đầy máu của Chu Nguyên, nàng chỉ là tự trách suýt chút nữa để cho Võ Hoàng ở trước mặt nàng giết Chu Nguyên rồi.

-Dừng tay!

Lúc này có tiếng trầm thấp từ trên trời giáng xuống, Thánh Cung sứ giả kia nhìn tới, cường giả Thần Phủ Cảnh áp lực bao phủ xuống, áp chế lấy Thôn Thôn làm cho nó không cách nào động đậy.

-Thánh Tích Chi Địa lập tức sẽ mở ra, không được gây bạo động vào lúc này!

Thánh Cung sứ giả trầm thấp nói.

Lục La cả giận:

-Vậy ngài lúc trước vì sao không ngăn cản Võ Hoàng?

Tả Khâu Thanh Ngư cũng là cong môi, nói:

-Vị sứ giả này thật là không hiểu thế nào gọi là công bằng.

Các nàng sao lại không rõ, vị Thánh Cung sứ giả này cố ý áp chế các nàng, để các nàng không cách nào trợ giúp Chu Nguyên.

Rõ ràng vị này Thánh Cung sứ giả này đang che chở Võ Hoàng.

Thiên kiêu xung quanh cũng bàn tán ầm ĩ, hành động của vị Thánh Cung sứ giả này thật có chút không công đạo.

Vị Thánh Cung sứ giá kia ở trên không trung sắc mặt cũng tối sầm, lạnh lùng nhìn đám người Chu Nguyên quát lên:

-Các ngươi đã có ý kiến, vậy đừng vào Thánh Tích Chi Địa nữa.

Gương mặt xinh đẹp Lục La và Tả Khâu Thanh Ngư đều trở nên cứng nhắc, tên sứ giả khốn nạn này.

Chỉ là khi vị Thánh Cung sứ giả kia vừa nói xong, ở phía khác trên bầu trời, cũng trong một luồng sáng chói loá, có bóng người liếc mắt qua phía này, thanh âm mỉa mai truyền tới.

-Triệu Bàn, ngươi tốt xấu gì cũng là đại biểu cho Thánh Cung, sắc mặt có thể đừng khó coi như vậy được không?

Bình Luận (0)
Comment