Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 140: Thánh Tích Chi Địa

Chưa xác định
Chương 140: Thánh Tích Chi Địa

Giọng điệu mỉa mai kia vang lên từ trên bầu trời, thu hút vô số ánh mắt, bởi vì người vừa nói chuyện kia cũng là một vị Lục Thánh Tông sứ giả.

Dưới vô số ánh nhìn, luồng sáng chói kia dần dần yếu đi, từ trong đó hiện ra một bóng người, là một nam tử trung niên ăn mặc vô cùng lôi thôi đang ngồi xếp bằng, trên miệng còn ngậm tẩu thuốc.

Nguyên khí dồi dào như lốc xoáy quanh thân khiến thiên địa rung chuyển.

Chu Nguyên nhìn thấy thân ảnh này, ngơ ngác một chút, bởi vì người này chính là người hôm qua lấy rượu của hắn uống.

Chỉ là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, vị đại thúc ăn mặc lôi thôi kia lại là Lục Thánh Tông sứ giả.

Vị Thánh Cung sứ giả lơ lửng phía trên phiến đá chỗ bọn Chu Nguyên đứng, tên là Triệu Bàn kia, gương mặt mặt trắng không râu, lộ ra một phần âm trầm, hắn nhìn người trung niên kia một chút , nói:

-Ồ? Mục Vô Cực ngươi có gì muốn chỉ giáo?

Người trung niên ăn mặc lôi thôi thở ra một làn khói xanh nhạt, cười nói:

-Cũng không có hứng thú chỉ giáo, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không có tư cách ở đây đuổi người, bởi vì trong những người này, không biết chừng tương lai sẽ trở thành truyền nhân gia nhập Ngũ Tông.

Sắc mặt của Triệu Bàn âm trầm, còn định tiếp tục nói chuyện thì bốn vị sứ giả khác đã mở miệng khuyên giải:

-Đừng tranh cãi nữa, sương mù như thế này, nhất định phải là sáu người liên thủ mới có thể đánh vỡ, thiếu ai cũng không được.

Triệu Bàn cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhìn về phía đám người Chu Nguyên, sau đó ánh mắt mang theo một tia bất mãn nhìn Võ Hoàng, hiển nhiên là bất mãn hắn không thể một quyền đánh chết Chu Nguyên mới gây ra nhiều phiền toái như vậy.

Võ Hoàng lại không để ý tới ánh mắt bất mãn của hắn, chỉ là chăm chú nhìn Chu Nguyên, hai mắt nhắm lại, người có thể đỡ được một quyền của hắn thật làm cho hắn bất ngờ.

Chu Nguyên lắc nhẹ bàn tay đầy máu, sự đau nhức trên tay nhắc lại cho hắn biết, một quyền kia của Võ Hoàng hung hãn thế nào. Lần này nếu không có tam phẩn phòng ngự nguyên văn kia, chỉ sợ dưới một quyền của Võ Hoàng, hắn không chết cũng sẽ bị trọng thương.

Xem ra đối phương đối với việc thần hồn của Chu Nguyên đột phá đến Hư Cảnh hậu kỳ rất để ý, hay là nói cách khác, Võ Hoàng bắt đầu phát giác được hắn bị một chút uy hiếp, cho nên mới dự định bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết Chu Nguyên.

Nhưng từ góc độ này mà xem xét, đây không phải là một việc tốt hay sao?

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Võ Hoàng, khuôn mặt không chút gợn sóng, chỉ là trong ánh mắt sát ý nồng đậm, hắn chợt cười cười, chậm rãi buông mí mắt xuống.

Xem ra, đối mặt với hắn, Võ Hoàng cũng không phải không thèm để tâm như ngoài mặt, rõ ràng hành động này của Võ Hoàng cho thấy hắn đang sợ.

Hắn sợ hắn sẽ mất đi những thứ hắn đang có.

Hắn sợ Chu Nguyên sẽ tới đoạt lại những thứ này trở lại.

Chu Nguyên nhẹ nhàng xoa đầu Thôn Thôn, thân thể cao lớn của Thôn Thôn cũng chậm rãi biến nhỏ lại, chỉ là dáng vẻ hung dữ vẫn như cũ, hai mắt sòng sọc nhìn Võ Hoàng.

Yêu Yêu ở một bên trầm mặc một lát rồi nói:

-Nếu ở trong Thánh Tích Chi Địa gặp hắn, ta sẽ xuất thủ trước, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết hắn.

Chu Nguyên ngẩn người, nhìn Yêu Yêu một chút, rõ ràng hành động của Võ Hoàng đã thực sự chọc giận nàng.

Chu Nguyên gãi đầu một cái, không thể làm gì khác hơn đành nói:

-Vậy tỷ phải kiềm chế một chút.

Một bên Tả Khâu Thanh Ngư đưa tay ôm mặt, gương mặt hồng hồng liếc nhìn Yêu Yêu, lời nói vừa rồi của Yêu Yêu đúng là tràn đầy bá khí.

Dù sao đối mặt với Võ Hoàng, người có tư cách nói ra những lời này thật không nhiều.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng dần biến mất, Tiêu Thiên Huyền và bọn người Cổ Linh ở phía xa có chút thất vọng lắc đầu, ai cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên lại có thể đỡ được một quyền của Võ Hoàng.

-Tiểu tử này thực có chút năng lực.

Tiêu Thiên Huyền thản nhiên nói.

Cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ thắm của Cổ Linh lên tiếng:

-Chỉ là vận khí tốt một chút, dựa vào năng lực của hắn, lúc thật sự đối đầu với Võ Hoàng sẽ chết không nghi ngờ.

Đám người phía sau cũng nhao nhao gật đầu, nói:

-Nếu tiểu tử này ở trong Thánh Tích Chi Địa xui xẻo gặp chúng ta, vậy cũng nên giáo huấn hắn một chút, giúp Cổ Linh xả giận.

Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, trên bầu trời, sáu vị sứ giả kia lại nhìn chăm chú vào sương mù trên Thánh Hà, bỗng nhiên đồng thời xuất thủ.

Ầm!

Sáu luồng nguyên khí khồng lồ tới mấy trăm trượng đột nhiên từ đỉnh đầu bọn họ gào thét bắn ra, tựa như cây cột lớn, trực tiếp thô bạo xuyên qua lớp sương mù dày đặc kia.

Những luồng nguyên khí đâm tới khuấy trộn, chấn động không ngừng, tầng tầng lớp lớp sương mù dần tan biết.

Trong sương mù dường như ẩn chứa lực lượng kinh khủng, quang văn cổ xưa dần dần hiện ra, đánh vào sáu luồng nguyên kia kia, từ từ triệt tiêu luồng nguyên khí hung hãn.

Trên bầu trời, sáu vị sứ giả đều là sắc mặt ngưng trọng, không dám lơ là dốc toàn lực thôi thúc nguyên khí.

Khí thế kinh người từ trong cơ thể bọn họ điên cuồng phát đi ra, cả thiên địa cũng dần dần biến sắc, các thiên kiêu phía dưới đều im lặng, loại sức mạnh này không phải là thứ bọn hắn có thể chạm đến.

-Đây chính là sức mạnh của Thần Phủ Cảnh sao?

Chu Nguyên lẩm bẩm nói.

Sau Thái Sơ Cảnh chính là Thần Phủ Cảnh, đến cấp bậc kia, tựa hồ Khí Phủ trong cơ thể sẽ lần nữa xuất hiện tiến hóa, mà nghe nói người có thể ngưng tụ thành Thần Phủ, nguyên khí cũng sẽ được tiến hóa, uy lực của nguyên khí bình thường không thể nào so sánh được.

Dưới con mắt chăm chú của vô số thiên kiêu, sáu luồng nguyên khí không ngừng khuấy động. Khi mà sáu vị sứ giả dốc toàn lực ra, mọi người cũng bắt đầu nhìn thấy, đằng sau lớp sương mù nộng đậm mù mịt kia xuất hiện một giải đất trống.

Nhìn xuyên qua lớp xương mù đang dần tan, mơ hồ có thể nhìn thấy Thánh Tích Chi Địa cổ xưa.

-Tất cả mọi người, bây giờ đi vào đi!

Lúc mọi người tập trung suy nghĩ, sáu vị sứ giả quát lên một câu, tiếng nói vang như sấm vọng.

Ầm!

Lời vừa nói ra, toàn bộ thiên địa dường như bạo động, vô số thiên kiêu biến hoá thành từng đạo quang ảnh tiến vào bãi đất trống sau lớp sương mù nhạt kia.

-Chúng ta cũng lên đường thôi, trong Thánh Tích Chi Địa sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không lường đường, tự mình phải cẩn thận.

Chu Nguyên nhìn mọi người mà.

Yêu Yêu, Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư đều gật đầu.

Bá!

Chớp mắt sau, bọn hắn cũng đồng thời biến hoá thành những luồng sáng mà xông vào.

Chỉ trong thời khắc ngắn ngủi, bọn họ cũng đã tiến được vào giải đất trống sau lớp sương mù, không dám lơ là, nguyên khí đều thôi thúc đến cực hạn, tốc độ tăng vọt.

-Phải tiến vào thôi!

Chu Nguyên nhìn sương trắng nhạt nhạt ở trước mặt, hít một hơi thật sâu, nguyên khí trong cơ thể cũng chấn động để bảo vệ thân thể.

Ầm!

Thân thể của bọn hắn xuyên qua lớp sương mù, giống như tiến vào một thế giới khác, không gian biến ảo, làm cho người không có cách nào ổn định, thân thể không ngừng bị rung động.

Chu Nguyên trực tiếp bị va đập tới mắt hoa đầu choáng, hắn rốt cuộc cũng cảm giác được không gian bị xô đẩy chèn ép, thân thể của hắn bị chấn động liên tục.

Ầm!

Chu Nguyên rơi xuống mặt đất, ngã soài bên một vũng bùn.

Hắn không quản đau đớn, lăn mình một cái rồi bò lên, sau đó nhìn ngắm mảng trời đất cổ xưa này, dường như là thời đại Hồng Hoang. . .

-Đây, chính là Thánh Tích Chi Địa sao?

Chu Nguyên nhìn một mảnh thiên địa cổ xưa trước mắt, tự lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment