Uỳnh!
Một tiếng nổ inh tai vang vọng, chỉ thấy những mảnh vỡ đầy trời kia bắn tung tóe, Ngọc Tượng cự ấn nguy nga tựa như là một ngọn núi cao kia sụp đổ, khiến cho vô số người tỏ ra hoảng sợ.
Ai cũng không nghĩ tới chiêu thức hội tụ sức mạnh của ba vị cường giả Bạch Ngọc Tượng tộc vậy mà lại bị một quyền của một người với tu vi vẻn vẹn chỉ là Đại Nguyên Anh Cảnh đánh nát.
Thực lực như thế đủ để so sánh với những cường giả đỉnh phong trong hàng ngũ Nguyên thú thất phẩm rồi!
Phốc phốc!
Mà khi cự ấn kia vỡ nát thì Lương Tranh kia cũng là người đứng mũi chịu sào, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, trên mặt của hắn cũng hiện ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên giống như là gặp quỷ vậy.
Kỳ thật Lương Tranh chưa bao giờ coi thường Chu Nguyên, nếu không thì hắn cũng sẽ không lưu hai cường giả của đồng tộc lại làm giúp đỡ. Nhưng sau khi giao thủ, hắn mới minh bạch, sự chuẩn bị của hắn vẫn còn chưa đủ!
Người nổi danh ắt hẳn phải có điểm hơn người!
Chu Nguyên này còn khó chơi hơn hắn nghĩ nhiều.
- Chỉ là Đại Nguyên Anh Cảnh nhưng đã có số lượng tinh thể nguyên khí hơn trăm tỷ.
Lương Tranh cảm giác miệng mình có chút đắng chát. Nói thật, e rằng ngay cả rất nhiều Nguyên Anh Cảnh viên mãn đều không đạt được loại trình độ này, nhưng hiện nay con số này lại xuất hiện ở trên người của một Đại Nguyên Anh Cảnh là Chu Nguyên.
Thật sự là .....
Vào lúc này, nguyên khí quanh người của Lương Tranh trở nên uể oải, còn hắn thì trước tiên thu hồi lại ánh mắt tham lam, khát vọng khỏi những Tổ Hồn Quả ở phía sau kia, sau đó cũng không nói nhiều mà trực tiếp quay đầu và chạy.
Thậm chí ngay cả một câu ngoan thoại cũng chẳng muốn nói.
Còn hai tên đồng bạn Bạch Ngọc Tượng tộc kia của hắn thì khi cự ấn vừa vỡ nát, bóng người đã sớm biến mất rồi.
Hiển nhiên cả ba đều hiểu lần này bọn họ đã đá phải tấm sắt rồi.
Lương Tranh bên này đột nhiên bỏ trốn mất dạng, cũng làm cho sắc mặt của những cường giả thất phẩm đang vây công Kim Nghê tộc biến đổi, sau đó không ngoại lệ tất cả đều chửi ầm lên.
Chỉ có điều, cho dù đang mở miệng mắng chửi thì bọn họ cũng không còn dám dừng lại, từng người cùng thi triển thần thông, nhanh chóng trốn chạy.
Bao quát cả những cường giả còn đang thừa cơ ngăn chặn Thôn Thôn.
Dù sao bọn họ đều không phải là đồ đần. Trước đây, bọn họ bị Lương Tranh thuyết phục, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là người sau nói hắn có thể bắt Chu Nguyên làm con tin, bọn họ thấy đáng tin cậy, lúc này mới đầu nhập vào.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại, mưu đồ của Lương Tranh hiển nhiên là đã hòa toàn thất bại, bị một cước dẫm đến nát bét.
Đã như vậy, lưu lại nữa chính là muốn chết.
Thế là, trong chớp mắt, gần trăm bóng người lập tức bay về bốn phương, tan tác như chim muông.
Mấy người Kim Trọng thở hổn hển hóa thành thân người, sắc mặt của tất cả đều có chút hưng phấn và kích động. Trong ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng có sự kính sợ hiện lên. Nguyên bản, bọn họ còn không có quá mức hiểu rõ về thực lực của Chu Nguyên. Dù sao, trước đây, Bọn họ cũng chỉ mới nhìn thấy Chu Nguyên ra tay có một lần, lúc chiến đấu với Kim Lam ở Kim Nghê tộc, nhưng mà lần kia cũng chỉ là luận bàn thăm dò, khó mà thấy rõ được thực lực chân chính.
Chỉ có điều lúc nãy bọn họ đã nhìn rõ số lượng tinh thể nguyên khí của Chu Nguyên hiển lộ sau một quyền đánh nát cự ấn kia.
Số lượng tinh thể nguyên khí hơn một trăm tỷ tuyệt đối đủ để chính diện chiến đấu cùng Kim Lam.
Mà ở một chỗ chiến trường khác cũng có ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết quả bên này.
Cây thương của Khương Hồng Anh kia như cầu vồng, đã đục một lỗ máu ở trên chỗ lồng ngực của một con cự thú ngàn trượng, sau đó một chưởng đánh bay.
Lúc nãy, nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng cự ấn sụp đổ kia, lúc này ánh mắt có chút run lên.
Cho dù là nàng thì cũng bị một quyền kia của Chu Nguyên làm cho cảm thấy uy hiếp.
Số lượng tinh thể nguyên khí hơn một trăm tỷ hoàn toàn không kém gì nàng.
- Đúng là đã đánh giá thấp gia hỏa này.
Khương Hồng Anh âm thầm hừ lạnh một tiếng. Bất chợt, nàng thu hồi ánh mắt, đôi mắt hẹp dài mang theo sát khí nhìn qua đám người còn đang dây dưa ở trước mắt này. Ngay sau đó, một tiếng long ngâm vang vọng, nguyên khí kinh khủng như gió bão bộc phát, trường thương tung bay giống như những cặp vuốt rồng bá đạo, lập tức bao phủ về phía những cường giả đang vây quanh kia.
Mà khi Khương Hồng Anh đang đại phát uy phong thì mấy người bên phía Chu Nguyên đã thanh tràng sạch sẽ, lại không còn người nào dám đặt chân lên mảnh khu vực này.
Thôn Thôn cũng bay xuống đến trên đỉnh đầu Chu Nguyên, trên móng vuốt lưu lại vết máu, sau đó nó thản nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra, lau lau móng vuốt lên mái tóc của Chu Nguyên.
Mà Chu Nguyên đúng là không có phát giác được hành động nhỏ này của Thôn Thôn. Chỉ thấy hắn nhanh chóng lách mình đi tới chỗ tán cây của Tổ Hồn Thụ kia, chỉ thấy thần hồn trong mi tâm của hắn lóe lên, năm quầng sáng treo trên chỗ đó chính là bị cắt đứt cuống, sau đó bị hắn lấy sức mạnh thần hồn bao bọc.
Tổ Hồn Quả không được chạm vào vật thật, cho dù là lấy nguyên khí bao bọc cũng sẽ làm cho nó dần dần mất đi thần hiệu, chỉ có lấy sức mạnh thần hồn bao phủ ngăn cách nó tiếp xúc với bên ngoài.
Năm trái Tổ Hồn Quả lơ lửng ở trước mặt Chu Nguyên, những trái cây này trông giống như là trong suốt, nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ sẽ bỏ qua nó. Chỉ có điều, mùi hương dị thường phát tán đi ra từ trong đó lại là làm cho thần hồn trong mi tâm của Chu Nguyên chấn động kịch liệt.
Đó là một loại cảm giác khát vọng không gì sánh được.
Chỉ có điều Chu Nguyên cũng không trực tiếp nuốt cả vào, dù sao còn phải phân phối cho đội ngũ nữa, hắn nhìn thoáng qua mấy người Kim Trọng, cong ngón búng ra, có hai trái Tổ Hồn Quả bay qua:
- Các ngươi có thể cùng hợp sức luyện hóa hai trái Tổ Hồn Quả này.
Mấy người Kim Trọng đều vui vẻ ra mặt, tất cả đều vội vàng nói:
- Đa tạ Chu Nguyên Nguyên lão.
Thu hoạch năm trái Tổ Hồn Quả, Chu Nguyên nguyện ý phân cho bọn họ hai trái đã xem như là rất hào phóng, chỉ có Kim Trọng biết rõ, bọn họ có được thu hoạchnhư vậy chủ yếu là bởi vì ở trên bệ đá hình tròn kia bọn họ đã đứng ra.
Chỉ có điều, dựa theo thực lực mà Chu Nguyên vừa bày ra, coi như bọn họ không đứng ra, chỉ sợ Khương Hồng Anh kia cũng không làm gì được Chu Nguyên. Cho nên chỉ có thể nói một ý niệm nhất thời của hắn đã giúp cho bọn họ thu hoạch được phần cơ duyên này.
Chu Nguyên khoát tay áo, hắn nhìn qua ba trái Tổ Hồn Quả ở trước mặt rồi đột nhiên hỏi:
- Trước đây ngươi nói thu hoạch được mười trái Tổ Hồn Quả sẽ có cơ duyên là cái gì?