Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1401 - Chương 1400: Hiển Uy

Chưa xác định
Chương 1400: Hiển uy

Vết rách dài trên mặt đất vẫn còn đó, đám người không khỏi nheo mắt nhìn lại, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cự thú trên hư không, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.

Uy nghiêm của Tiên Thiên Thánh Thú có ảnh hưởng khá lớn đối với chủng tộc Nguyên thú như bọn họ.

Dù là ở cấp độ giống nhau, nếu giao chiến, thì cũng sẽ bị luồng uy áp này áp chế một chút.

Mà Khương Bạt, mặc dù bình thường cũng không lộ danh tiếng, nhưng mọi người đều biết hắn mới là người mạnh nhất trong đội ngũ của Huyền Long tộc lần này. Dù là Khương Hồng Anh cũng phải yếu hơn hắn một bậc.

Thế mà vừa lúc nãy giao thủ, Khương Bạt lại trực tiếp kém chiêu trong tay Thôn Thôn. Xem ra nếu bàn về sức chiến đấu thì vị các hạ Tổ Thao này còn hơn một bậc.

Trên mặt đất, sắc mặt Khương Bạt hiện lên vẻ âm trầm, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kiêng kị. Trước đây dẫu hắn cũng không khinh thường Thôn Thôn, nhưng vẫn cảm thấy bản thân không kém hơn đối phương là bao. Chỉ đến lúc nãy va chạm hắn mới hiểu được, bản thân mình còn đánh giá thấp lực lượng của Tiên Thiên Thánh Thú.

Cho dù bây giờ Thôn Thôn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, vẫn cứ mạnh mẽ vô địch.

Mà lúc này, những cường giả Huyền Long tộc khác cũng kịp tỉnh hồn, vội vàng bay tới vây quanh Khương Bạt, mặt lộ vẻ đề phòng nhìn Thôn Thôn.

Đám người Kim Trọng thấy thế cũng tiến lên, giằng co với người Huyền Long tộc.

Chu Nguyên đánh bại Khương Hồng Anh, Thôn Thôn lại đánh lui Khương Bạt, hai kết quả làm cho đám người Kim Trọng rất phấn chấn.

Ở xa xa, Chu Nguyên nhìn cảnh này, nhíu mày lại. Chỉ sợ đòn tấn công vừa rồi mới là thực lực chân chính của Thôn Thôn. Dựa theo ước định của Chu Nguyên, thì dù là trong hàng ngũ Ngụy Pháp Vực, giờ đây thực lực của Thôn Thôn cũng phải xếp vào hàng đỉnh tiêm.

- Làm tốt lắm!

Chu Nguyên không khỏi giơ ngón cái lên, tặng cho Thôn Thôn một lời khen ngợi

Nhưng Thôn Thôn thấy vậy lại chỉ kiêu ngạo ngẩng đầu, giữa mũi phun ra sương trắng.

Trước đây mặc dù cô ả Khương Hồng Anh kia khiêu khích Chu Nguyên nhiều lần, nhưng Thôn Thôn cho rằng Chu Nguyên đủ để giải quyết cô ta. Vừa nãy hai bên giao đấu cũng coi như công bằng, nên nó cũng không nhúng tay can thiệp. Nhưng bây giờ tên Khương Bạt này lại vì bên mình thua mà ra tay đánh lén, là đã phá hoại quy củ rồi, thật coi Thôn Thôn đại nhân đây là bù nhìn à?

Chu Nguyên chuyển mắt nhìn Khương Bạt, cười nói:

- Xem ra Huyền Long tộc cũng không hiểu cái gì là quy củ…

Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt Chu Nguyên lại hơi lạnh. Nếu không phải lúc trước Thôn Thôn kịp thời ra tay, có lẽ Chu Nguyên đã bị kẻ này đột nhiên ra tat đánh cho trở tay không kịp.

Khương Bạt âm trầm nói:

- Ngươi xuất thủ quá nặng!

Chu Nguyên mỉm cười nói:

- Vậy chẳng lẽ trước giờ trong Vạn Thú Thiên, tranh đấu là không có đổ máu à? Các người thật từ bi thân mật đấy!

Cường giả các tộc nghe thấy lời nói của Chu Nguyên không khỏi nhìn về phía Khương Bạt với ánh mắt khác thường. Có thể nói chuyện sát phạt ở Vạn Thú Thiên là số một số hai trong Chư Thiên. Dẫu sao bộ tộc Nguyên thú cũng có tính tình táo bạo, nếu có tranh đấu, thì đừng nói là đổ máu, dù là trực tiếp chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường.

Bây giờ mặc dù Khương Hồng Anh bị Chu Nguyên chặt vài kiếm, nhìn có vẻ thương nặng, nhưng đừng quên thân thể của Huyền Long tộc vốn nổi tiếng là cực kì mạnh mẽ, chỉ cần tốn hao một chút thời gian là có thể khôi phục lại rồi. Thế nên lý do mà Khương Bạt đưa ra miễn cưỡng tới mức làm người ta bật cười.

Lý do chân thực nhất, có lẽ là vì hắn cảm thấy Chu Nguyên đánh bại Khương Hồng Anh đã làm cho mặt mũi của Huyền Long tộc bị tổn hại, thế nên muốn ra tay áp chế lại Chu Nguyên, coi như trừng trị một phen.

Khương Bạt nhận ra những ánh mắt trêu tức bắn tới từ bốn phương tám hướng, sắc mặt không khỏi co quắp. Hắn biết việc này đã khó có thể giải thích, thế là chỉ đành giữ yên lặng, đè xuống uất khí trong lòng.

- Đi đón Hồng Anh về đây đi! – Hắn ra lệnh một tiếng.

Mấy tên cường giả Huyền Long tộc nhận lệnh bay đi, rơi xuống dãy núi kia, khi nhìn thấy bốn vết kiếm thật sâu trên thân rồng, cả đám đều không khỏi rùng mình, sau đó vội vàng vận chuyển nguyên khí, rót vào thân rồng.

Quang mang nguyên khí bộc phát, Khương Hồng Anh lại hóa về nhân hình.

Lúc này, sắc mặt cô ta đã trắng bệch như giấy, trên thân thể còn đang chảy ra máu tươi.

Mấy tên cường giả Huyền Long tộc vội đỡ lấy, bay về sau lưng Khương Bạt.

Khương Bạt thấy Khương Hồng Anh bị thương nặng thế này, khóe mắt không khỏi co lại, lòng lo lắng hỏi:

- Sao rồi?

Khương Hồng Anh cắn chặt răng, lắc đầu. Lúc này tình trạng của cô ta rất không ổn, bốn đạo kiếm quang kia không chỉ chém cô ta bị thương, mà kiếm khí sắc bén vẫn còn lưu lại trong cơ thể còn đang liên tục tàn phá bừa bãi, làm cho cô ta đau nhức kịch liệt.

- Mấy vị bằng hữu Huyền Long tộc này, chúng ta nên bàn đến chuyện chính rồi chứ? – Mà lúc này, tiếng cười của Chu Nguyên đột nhiên truyền tới.

Sắc mặt Khương Bạt không khỏi cứng đờ, đương nhiên là đã biết Chu Nguyên nhắc tới chuyện gì, chẳng có gì khác ngoài chuyện tiền đặc cược Tổ Hồn Quả kia thôi.

Chỉ là, vất vả lắm mới lấy được bảy quả Tổ Hồn Quả, bây giờ lại phải giao ra sao? Hay là trực tiếp quay đầu rút lui?

Ánh mắt Khương Bạt lấp lóe.

- THôi được rồi, giao ra đi. – Khương Hồng Anh cắn chặt răng, khàn giọng nói.

Đừng quên có rất nhiều người chứng kiến trận đánh cược này. Dù cho bây giờ bọn họ chạy thoát, nhưng về sau nếu để tin tức truyền đi, thì Huyền Long tộc sẽ trở thành trò cười cho các tộc khác, được không bù mất.

Khương Hồng Anh ngẩng gương mặt tái nhợt lên, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, sắc mặt cô ta dù lạnh lùng, nhưng lạ là lại chẳng có bao nhiêu hận ý.

- Có chơi có chịu, cầm lấy đi!

Bàn tay Khương Hồng Anh vẩy nhẹ, đã có bảy đạo lưu quang bay ra.

Lực lượng thần hồn Chu Nguyên vươn ra chặn lấy, mà khi thấy bảy viên Tổ Hồn Quả trong lưu quang, lông mày hắn không khỏi hơi giương lên. Sự dứt khoát của đối phương làm Chu Nguyên không khỏi bất ngờ. Hắn vốn đã truyền âm cho Thôn Thôn để nó chuẩn bị ra tay, phòng ngừa đám người Khương Bạt chạy trốn nữa đây.

- Khương Hồng Anh ta thua được!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Nguyên, Khương Hồng Anh lạnh lùng nói.

Chu Nguyên gật đầu, cảm thán nói:

- Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tống tài đổng tử*!

*nữ trung hào kiệt: bậc hào kiệt trong giới nữ lưu.

Tống tài đồng tử: đứa trẻ đưa tài, thường đi theo sau Thần tài, thường dùng với nghĩa trêu chọc mỉa mai.

Nửa câu đầu còn tốt, nửa câu sau lại làm cho Khương Hồng Anh tái xanh cả mặt, cắn chặt hai hàm răng, đôi mắt phun lửa, nhưng cuối cùng cô ta không nói gì nữa, chỉ quay đầu không nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên thấy thể, cảm thấy bất ngờ, nếu dựa theo phong cách làm việc của cô nàng này thì sợ là lúc này đã nổ tung rồi, đâu có nhịn được như thế này?

Trong lòng Chu Nguyên hơi hiểu ra… nữ nhân này… bị đánh phục rồi?

Đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.

Chu Nguyên thầm lắc đầu, trước đây bản thân khách khí thì nữ nhân này lại được đà lấn tới, bây giờ bị đanh cho một trận lại ngoan ngoãn lên, thật sự là…

Khương Hồng Anh giao ra Tổ Hồn Quả cũng làm nhóm người Huyền Long tộc có chút uể oải. Bọn hắn cũng không muốn lưu lại nơi này nữa, cho nên trực tiếp quay đầu rời đi.

Cường giả các phương cũng thầm cảm thán, ai ngờ Huyền Long tộc vốn xưa nay bá đạo hôm nay lại phải chịu thiệt trong tay Chu Nguyên.

Xem hết trò hay rồi, mọi người cũng dần tán đi.

Ánh mắt của Mông Sùng vẫn cứ dừng ở trên người Chu Nguyên, sau đó khi thấy Chu Nguyên nhìn lại, thì lại chỉ đứng xa xa ôm quyền cười một tiếng, thể hiện ra thiện ý.

Chu Nguyên thấy thế cũng ôm quyền đáp lại. Thần Hổ tộc cũng là đại tộc, cường giả như mây, nếu có thể kết làm bằng hữu thì là tốt nhất, dù sao nơi đây cũng là Vạn Thú Thiên, hắn cũng không muốn gây thù hằn khắp nơi.

Sau khi thể hiện ra hiện ý, Mông Sùng cũng không vội tiến lên bắt chuyện, mà là mang người chầm chậm rút lui.

Lúc này thân thể Thôn Thôn cũng thu nhỏ lại, bay về đến trên đỉnh đầu Chu Nguyên, vỗ nhẹ lên.

Chu Nguyên hiểu ý, lấy ra bảy viên Tổ Hồn Quả, cộng thêm ba viên chính bọn họ chiếm được, vừa đủ mười viên.

- Tới đây các ngươi có thể tự đi trước đi. – Chu Nguyên nhìn đám người Kim Trọng, nói.

Kim Trọng mấy người gật đầu, tuy không biết Chu Nguyên định làm gì, nhưng có thể đoán được hẳn là đi tìm cơ duyên đặc thù nào đó. Điều này khiến cho đám người không khỏi hâm mộ, nhưng bọn hắn cũng hiểu, bản thân chưa có phúc đi hưởng những cơ duyên này.

Mười viên Tổ Hồn Quả trôi nổi trước mặt Thôn Thôn, nó vỗ móng một cái, Tổ Hồn Quả lập tức vỡ vụn, hóa thành một đạo lưu quang huyền diệu.

Thôn Thôn duỗi móng vuốt quấy vào trong đó, dường như đang hòa tan vật chất đặc thù gì vào trong.

Sau một khắc, chỉ thấy từng đạo lưu quang vọt tới, tựa như màn sáng, bao phủ Chu Nguyên cùng Thôn Thôn vào bên trong.

Mà Chu Nguyên cũng ngầm hiểu, thân hình hơi động, đã mang theo màn sáng hóa thành lưu quang, trực tiếp bay về thân cây Tổ Hồn Quả to lớn kia.

Phốc!

Trong nháy mắt khi va chạm xảy ra, lại không có bất kì âm thanh nào phát ra, chỉ thấy thân cây gợn sóng, một người một thú đã chui xuyên qua, biến mất không thấy gì nữa.

Ở bên ngoài, đám cường giả còn chưa tán đi thấy cảnh này không khỏi xôn xao.

Một số người lập tức hiểu ra cái gì, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ. Bọn hắn cũng từng đọc nhiều cổ tịch, biết được Tiên Thiên Thánh Thú có nhiều uy năng huyền diệu, hiển nhiên tình hình trước mắt cũng là như thế, Thôn Thôn vừa dùng năng lực mở ra một cơ duyên đặc thù,

Đám người không khỏi hâm mộ cảm thán, tên Chu Nguyên này thật là có phúc!

Được một lúc, đám người cũng dần tán đi, bây giờ Long Linh Động Thiên vừa mới mở ra, nếu đã không có duyên phận với cơ duyên nơi đây, vậy cũng chỉ có thể tìm đến nơi khác xông xáo thử một lần.

Bình Luận (0)
Comment