Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1400 - Chương 1399: Bại Long.

Chưa xác định
Chương 1399: Bại Long.

Ông!

Trong khoảnh khắc khi tiếng chuông vang lên, không gian nơi miệng chuông như bật nát, vô vàn sánh sáng tỏa ra, một luồng lực lượng kinh khủng hội tụ, trong chớp mắt tiếp theo, miệng chuông chấn động, một dòng lũ sóng âm đột nhiên gào thét mà ra.

Thánh Nguyên thuật, Thiên Long Kim Chung Ngâm!

Tỏng dòng lũ sóng âm, có tiếng long ngâm gào thét, dòng lũ lao đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh nát hư không, lao về phía Khương Hồng Anh,

Mà Khương Hồng Anh lúc này đã biến sắc mặt, lực lượng ẩn chứa trong dòng lũ sóng âm khiến cô ta tê cả da đầu. Cô ta cũng không ngờ đòn phản công của Chu Nguyên lại mạnh mẽ đến thế.

Có thể nói, dòng lũ sóng âm này còn kinh khủng hơn cả lực lượng của bái thứ tư mà cô ta vừa thi triển!

Đòn phản kích của Chu Nguyên cũng là một môn Đại Thánh Nguyên thuật?!!

Khương Hồng Anh không dám chậm trễ, ánh mắt lấp lóe, cắn răng một cái, hai tay kết ấn, nguyên khí trong thân thể ầm ầm chảy xuôi, ngay cả huyết nhục cũng đang dần dâng lên khói trắng, đó là dấu hiệu khi lực lượng thân thể bị vận dụng đến cực hạn.

- Đế Long Bái Thiên, bái thứ năm!

Nửa người trên của Khương Hồng Anh chậm rãi còng xuống.

Cái cúi đầu này vô cùng gian nan, ngay cả trên da thịt cô ta cũng bắt đầu có từng vết máu xé rách ra, toàn bộ thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, tựa như đang phải gánh chịu một áp lực cực lớn.

Thực tế Khương Hồng Anh cũng chưa hoàn toàn tu thành bái thứ năm của Đế Long Bái Thiên, bây giờ cưỡng ép thi triển ra, thì đương nhiên là phải bị thương nặng.

Nhưng đã không còn cách nào, nếu không làm vậy, thì Khương Hồng Anh cảm giác bản thân không thể ngăn cản đòn phản công của Chu Nguyên.

Nếu không ngăn được, vậy kẻ thua chính là cô ta, đây là kết quả mà cô ta không hề mong muốn.

Oanh!

Cũng may dù rất khó khăn, nhưng cuối cùng Khương Hồng Anh cũng bái xuống bái thứ năm này.

Trong chớp mắt khi cô ta cúi xuống, hư ảnh Đế Long sau lưng cũng chấn động một cái, toàn bộ thiên địa như tối xuống, một luồng lực lượng cường hãn tựa như thiên lôi đột nhien xuất hiện, trực chỉ dòng lũ sóng âm kia.

Vô số người đứng ngoài quan sát không khỏi trợn to mắt nhìn vào, chờ đợi va chạm sắp nổ ra…

Ầm ầm!

Trong khoảnh khắc khi hai luồng lực lượng đụng nhau, một tiếng nổ lớn không cách nào hình dung quét sạch mà ra, trực tiếp lấn át hết thảy âm thanh trong thiên địa, ngay sau đó, một luồng gió lốc kinh khủng thổi quét qua toàn bộ đại đụa, cuốn bay vô số núi non, san bằng mặt đất thành bình địa.

Ngược lại là Tổ Hồn Thụ, tuy rằng hơi chập chờn, nhưng vẫn cứ đứng sừng sững không hao tổn gì. Đó là bởi vì Tổ Hồn Thụ vốn là vật thần diệu, cứ mỗi một cây sinh ra, lại tự động kết nối với toàn bộ Động Thiên, cho nên chừng nào còn ở trong Long Linh Động Thiên, thì Tổ Hồn Thụ còn không thể bị hủy diệt, trừ phi là hủy diệt cả Động Thiên này.

Nhưng hiển nhiên đây không phải là việc mà Nguyên Anh cảnh có thể làm được.

Tất cả ánh mắt đều hội tụ vào trung tâm vụ va chạm.

Chỉ thấy ở trung tâm vụ nổ, có hai luồng lực lượng đang không ngừng tấn công lẫn nhau, ăn mòn, hủy diệt.

Hai luồng lực lượng dây dưa chừng mười mấy hơi thở, cuối cùng dần tiêu hao, chôn vùi, hóa ra lại bất phân thắng bại.

Khương Hồng Anh thấy thể, thở nhẹ một hơi. Chỉ cần ngăn được đợt phản kích này của Chu Nguyên, thì trong cuộc chiến tới đây, cô ta có thể tự tin dựa vào sự mạnh mẽ bền bỉ đặc trưng của tộc Huyền Long để áp chế Chu Nguyên.

Mà ở xa xa, Chu Nguyên cũng bình thản nhìn cảnh này. Tuy rằng lực lượng của chuông lớn khổng lồ màu vàng không thể chiến thắng được bái thứ năm kia, nhưng hắn lại không thất vọng. Dù sao nếu bàn về dẳng cấp, thì Thiên Long Kim Chung Ngâm vẫn chỉ là Thánh Nguyên thuật, mà bên kia lại thật sự là Đại Thánh Nguyên thuật.

Bây giờ hai bên lại có thể hòa nhau, cũng coi như là rất tốt rồi.

Chỉ là…

Bản thân Chu Nguyên đã sớm dự đoán được loại kết quả này, nếu đã thế, thì làm sao lại không có chuẩn bị ở sau cơ chứ?

Trogn mắt Chu Nguyên hiện lên khí lạnh, một tay kết ấn.

Ầm!

Trong nháy mắt khi ấn pháp kết thành, chỉ thấy từ sâu trong dòng lũ sóng âm sắp sửa tiêu tán ki, đột nhiên có một tiếng kiếm reo vang lên. Trong chớp mắt tiếp theo, có bốn ánh kiếm bảy màu đột nhiên lao ra, trực tiếp phá nát hư không, lấy khí thế cực tốc bắn về phía Khương Hồng Anh.

Bốn ánh kiếm bảy màu bay quá nhanh, làm cho Khương Hồng Anh không kịp phản ứng, lại thêm lúc này cô ta vừa mới thi triển ra bái thứ năm, nguyên khí trong cơ thể còn ở trạng thái suy yếu ngắn ngủi, thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn ánh kiếm bảy màu kia chém xuống.

Khả năng duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này, là biến hóa từ nhân hình thành Xích Long hình.

Xoẹt!

Bốn ánh kiếm lướt qua máu tươi nhuộm đẫm, bốn đạo vết kiếm sâu tận xương xuất hiện trên thân thể XÍch Long, suýt chút nữa đã phân thây nó ra.

- Aaaaaa…!

Tiếng kêu thê lương bộc phát ra từ trong miệng Xích Long, long huyết không ngừng chảy ra, thân thể cao lớn ngã xuống từ trên trời, đè sập một dải núi ở phía dưới. Cự Long đau đớn quay cuồng, trong tiếng hét tràn đầy thống khổ.

Giữa thiên địa lập tức vang lên vô số âm thanh hít khí lạnh.

Chỉ nháy mắt trước đó hai bên còn đánh nhau khó phân cao thấp, nào ai ngờ tới mới chỉ chưa đầy một hơi, Khương Hồng Anh đã trọng thương ngã xuống rồi!

Không ít người nhận ra bốn đạo kiếm quang bảy màu kia cũng là một đạo Thánh Nguyên thuật!

Mà Chu Nguyên lại có thể ẩn dấu một đạo Thánh Nguyên thuật ở trong đạo Thánh Nguyên thuật kim chung kia, hơn nữa che giấu được ba động không làm cho người phát hiện, chứng tỏ trình độ cao siêu của hắn đối với cả hai đạo Thánh Nguyên thuật này.

- Thủ đoạn thật là lợi hại!

Mông Sùng, thiên kiêu Thần Hổ tộc, không khỏi nuốt ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy kiêng kị. chiêu này của Chu Nguyên không chỉ đòi hỏi tạo nghệ cực sâu đối với hai môn Thánh Nguyên thuật, mà bản thân việc Chu Nguyên lựa chọn thời điểm ra tay vào đúng lúc Khương Hồng Anh vừa dốc sức thi triển ra bái thứ năm, trạng thái cơ thể còn đang suy yếu, khó có thể phát hiện ba động Nguyên thuật ẩn giấu, cũng đủ chứng minh năng lực nắm chắc thời cơ đến cực hạn của Chu Nguyên.

Phải trải qua chiến trận cực kì khốc liệt mới có thể có thủ đoạn cùng kinh nghiệm phong phú như vậy.

- Thảo nào ngay cả thiên kiêu tuyệt đỉnh của Thánh tộc cũng bị đè xuống ở Cổ Nguyên Thiên… - Mông Sùng cảm thán nói.

Tới lúc này, độ nguy hiểm của Chu Nguyên trong lòng Mông Sùng đã tăng cao thêm một bậc thang, đồng thời Mông Sùng cũng không khỏi cảm thấy may mấn bản thân sáng suốt không nghe theo Khương Hồng Anh dính vào vũng nước đục này.

Sau lưng Mông Sùng, một số cường giả Thần Hổ tộc cùng mang tâm lý muốn kiếm chác tiện nghie cũng ngậm miệng lại, lòng còn sợ hãi.

Thiên địa trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc.

Bên phía tộc Huyền Long, Khương Bạt sững sờ nhìn Xích Long đang lăn lộn gầm thét ở phía dưới, qua một lúc sau mới giật mình, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Chu Nguyên, lạnh lẽo nói:

- Thủ đoạn thật ác độc, thật coi là tộc Huyền Long ta không có người nào ư?!

Tiếng nói vừa dứt, một luồng nguyên khí kinh khủng đã đột nhiên bộc phát mà ra.

Luồng nguyên khí này còn mạnh hơn so với Khương Hồng Anh thêm mấy phần.

Mà lại, nguyên khí vừa bộc phát, một vòng Pháp Vực đã bắt đầu khuếch tán ra từ trong cơ thể Khương Bạt.

Khí thế của Khương Bạt lập tức trở nên vô cùng kinh khủng.

Khương Bạt bước ra một bước, vỗ ra một chưởng, chỉ thấy nguyên khí mênh mông gào thét lao ra, áp súc lại thành hình bản tay, chộp về phía Chu Nguyên.

Mọi người thấy vậy đều biến sắc.

- Rống!

Chỉ là trong khoảnh khắc đó, giữa thiên địa đột nhiên vang lên tiếng rống đầy thần bí mà uy nghiêm. Trong chớp mắt tiếp theo, trong lòng Khương Bạt đột nhiên phát lạnh, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trởi đột nhiên đen ngòm lại.

Một cái thú trảo ché khuất bầu trời chụp tới, dưới trảo có từng vòng xoáy như lỗ đen đang xoay tròn, thần bí mà quỷ dị, trong đó đang ngưng tụ lực lượng cực kì kinh người.

Khương Bạt kinh hãi, hắn biết, là Thôn Thôn ra tay!

Oanh!

Đối mặt với Tiên Thiên Thánh Thú, dù là nó còn chưa thức tỉnh triệt để, nhưng Khương Bạt cũng không dám coi thường, một chưởng vốn đinh chụp về phía Chu Nguyên cũng đổi hướng, đón đỡ thú trảo kia.

Cả hai chưởng va chạm cùng nhau, từng vòng lỗ đen lại nuốt chửng lấy thế công của Khương Bạt, cuối cùng cự trở mang theo lực lượng thân bí xé rách hết thảy đập vào thân thể Khương Bạt.

Ầm!

Một âm thanh lớn vang lên.

Thân thể Khương Bạt bay ngược ra sau như là đạn pháo, tạo ra một vết rách thật sâu trên đại địa.

Khương Bạt cố gắng ổn định thân hình, nhưng trông bây giờ cực kì chật vật.

Giữa thiên địa, vố số ánh mắt khiếp sợ nhìn lên không trung, chỉ thấy ở nơi đó, có một tôn cự thú thần bí, cổ xưa mà uy nhiêm, đôi thú đồng sáng rực như mặt trởi chói chang nhìn chằm chằm vào Khương Bạt, khí thế mênh mông cuồn cuộn.

- Phốc!

Cự thú bễ nghễ phun ra một chùm khói trắng, chùm khói bay ra hóa thành một dòng chữ viết.

- Dám bắt nạt Chu Nguyên, coi tiểu tổ ta như không tồn tại à?!

Bình Luận (0)
Comment