Trên đại địa mênh mông, sơn hồ nguy nga, trải dài bao la hùng vĩ.
Lúc này, trong cõi thiên địa bao la hùng vĩ này lại đang tràn ngập khí hung sát, trong không khí cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
Oanh!
Phóng tầm mắt nhìn xa, chỉ thấy trong cõi thiên địa này, đang có từng cột nguyên khí bay lên, ở mỗi chỗ đó, đều đang diễn ra một trận chiến đấu cực kì thảm liệt, còn có thẻ thấy được trong đó từng bóng cự thú khổng lồ cắn xé lẫn nhau.
Máu tươi chảy khắp đại địa, nhuộm lên màu đỏ bừng.
Nơi đây là vùng đất trung ương của Long Linh Động Thiên, cũng là chiến trường va chạm giữa các tộc Vạn Thú Thiên cùng với bộ tộc Nghiệt thú.
Lúc mới đầu, các vụ va chạm chỉ diễn ra vơi quy mô nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, nơi đây đã trở thành cái cối xay thịt, lôi léo thành viên tinh nhuệ của hai bên vào bên trong.
Phía trước chiến tuyến, trên một đỉnh núi.
Có một toàn doanh trướng to lớn đứng sừng sững, ở giữa có một lá cờ lắc lư trong gió, trên đó có ba chữ Vạn Thú Thiên mạ vàng vô cùng bắt mắt, toa ra kim quang bao trùm lấy một khu vực bát ngát.
Trong kim quang ẩn chứa lực lượng đặc thù, phàm là người ở trong phạm vi bao trùm thì thương thế sẽ rất nhanh khỏi.
Hiển nhiên, đây cũng là một Thánh Vật chuyên dùng cho chiến tranh.
Mà lúc này, ở dưới lá cờ màu vàng kia đang có mười mấy thân ảnh đứng thẳng, ánh mắt bọn hắn nhìn qua từng cột khói nguyên khí bốc lên ở xa xa, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, chiến trường chém giết ở các nơi đã ngày càng trở nên khốc liệt.
Những người đang đứng ở nơi đây cũng có thân phận bất phàm, bọn họ chính là người dẫn đầu các tộc Vạn Thú Thiên. Khương Bạt, Khương Hồng Anh trước đây từng có xung đột với Chu Nguyên cũng có mặt trong đó.
- Lần này bộ tộc Nghiệt thú phái tới không ít tinh nhuệ. Các vị, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng. – Trong đám người có một âm thanh đột nhiên vang lên.
Người vừa nói chuyện là một tên nam tử có khuôn mặt tuấn tú, thân thể thon dài, mặc trên người một bộ trường sam màu trắng, khí độ bất phàm.
Hiển nhiên người này cũng rất có danh vọng, vừa mở miệng đã có nhiều người gật đầu phụ họa.
Người này tên là Ngải Chích, xuất thân thừ tộc Linh Phượng.
Nếu muốn sắp xếp thứ tự các Nguyên Anh cảnh trogn Vạn Thú Thiên, thì có thể nói người này phải đứng hàng đầu, ngay cả Khương Hồng Anh cũng kém hơn hắn một bậc.
Đương nhiên, đây chỉ là xếp trong Nguyên Anh cảnh. Mà bây giờ ở nơi đây đều có các cường giả Ngụy Pháp Vực của các tộc, nên nếu bàn về chiến lực, thì Ngải Chích chỉ đành xếp sau, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới sức nặng lời nói của hắn.
Thấy Ngải Chích, đám người không khỏi liếc nhìn bên người hắn, ở nơi đó có một nữ tử mặc váy cam, dung nhan xinh đẹp, tóc đen xắn thành một cái bím tóc thật dài thả sau lưng.
Có vẻ nữ tử cũng không hứng thú với quá trình thảo luận, nàng cầm một cái túi nhỏ trong tay, thình thoảng lại móc từ trong đó ra một miếng thịt thơm ngào ngạt, chăm chú nhấm nháp từng miếng một.
Thấy cảnh này, lại không người dám bật cười, ngay cả Khương Bạt, khi nhìn thấy thì khóe miệng cũng chỉ giật giật, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám quấy rầy vị này ăn.
Nữ tử này tên là Ngải Đoàn Tử, cũng xuất thân từ Linh Phượng tộc.
Nếu như nói Ngải Chích là người dẫn đầu trong thế hệ Nguyên Anh cảnh này của Vạn Thú Thiên, thì Ngải Đoàn Tử chính là người đi đầu trong thế hệ Nguyên Anh cảnh trước đó, cũng là thế hệ của Khương Bạt.
Bây giờ, nàng cũng có tu vi Ngụy Pháp Vực.
Chỉ là, dù cùng là Ngụy Pháp Vực, cũng có chênh lệch cực lớn. Thể hiện đơn giản nhất là ở việc người tu luyện diễn phát ra Pháp Vực ở thời điểm Nguyên Anh đạt tới cấp độ gì…
Nguyên Anh đạt tám tấc, thì coi là viên mãn.
Đến cấp độ này, nếu có cơ duyên thì có thể diễn biến ra Ngụy Pháp Vực.
Nhưng phàm là Nguyên Anh cảnh có dã tâm cũng thiên phú, thì đều không muốn diễn biến Pháp Vực khi Nguyên Anh mới chỉ đạt tới tám tấc. Bởi vì như vậy sẽ làm cho nội tình khá mỏng, không được chắc chắn.
Đương nhiên, ai chẳng muốn đợi đến lúc Nguyên Anh đạt tới cực hạn rồi mới diễn biến ra Pháp Vực, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, nếu cơ duyên hoặc thiên phú không đủ, lại từ bỏ qua cơ hội, thì có lẽ cả đời này chỉ đành dừng lại tại Nguyên Anh cảnh.
Chỉ có người có đại thiên phú, đại nghị lực, đại trí tuệ, mới có thể trở thành kẻ siêu phàm.
Ví như Khương Bạt, là chờ tới lúc Nguyên Anh đạt tới tám tấc lẻ chín, mới lựa chọn diễn biến ra Ngụy Pháp Vực. Cũng không phải là hắn không muốn tiếp tục tích lũy, mà là vì đó đã gần như cực hạn của Khương Bạt rồi.
Nhưng dù vậy, ở trong hàng ngũ Ngụy Pháp Vực của Vạn Thú Thiên này, thực lực của Khương Bạt cũng được coi như đứng hàng đầu.
Mà nữ tử Ngải Đoàn Tử này, lại là chờ tới lúc Nguyên Anh đạt tới chín tấc hai mới diễn biến ra Pháp Vực.
Nhìn như chỉ là chênh lệch lẻ ba tấc, nhưng lại cách xa như lạch trời.
Nhìn khắp Chư Thiên, người có thể tu luyện Nguyên Anh đạt tới chín tấc đã là rất khó rất ít, mà có thể đạt tới chín tấc hai thì đã đủ để khinh thường quần hùng rồi.
Có thể nói, cô gái Ngải Đoàn Tử chính là lực lượng mạnh nhất của đội ngũ Vạn Thú Thiên trong lần tiến vào Long Linh Động Thiên này.
Với thân phận cùng thực lực như vậy, đừng nói nàng chỉ là đang ăn chút thịt khô, nếu nàng không chê, thì ở đây cũng có người nguyện ý cắt hai khối thịt cho nàng ăn…
Mọi người đều đang nhìn về phía Ngải Đoàn Tử, nhưng nàng vẫn như không để ý, chỉ cắn từng miếng thịt khô.
- Khụ!
Đột nhiên có tiếng ho nhẹ vang lên, sau đó có một ngón tay tinh tế vươn ra, chọc chọc sau lưng Ngải Đoàn Tử.
Ngải Đoàn Tử khó chịu quay đầu, nhưng khi thấy ánh vào trong tầm mắt là một dung nhan tuyệt sắc, thì không khỏi lầm bầm:
- Tiểu Ngải Thanh, sao lại quấy rầy ta?
Nếu Chu Nguyên có mặt ở chỗ này, ắt nhận ra cô gái mà Ngải Đoàn Tử đang nói chuyện, chính là Ngải Thanh, người đã từng nhận biết ở Cổ Nguyên Thiên.
Vốn với thực lực mới vào thất phẩm như của Ngải Thanh thì còn chưa đủ tư cách để tham gia trận chiến này. Nhưng vì cao tầng tộc Linh Phượng biết rõ tính cách của Ngải Đoàn Tử quá không đứng đắn, mà nàng lại chỉ nghe lời Ngải Thanh một chút, thế là Ngải Thanh được phái đi theo.
- Tiểu cô… mọi người còn đang chờ đợi cô nói chuyện đấy! – Ngải Thanh bất đắc dĩ nói.
Hóa ra nếu bàn về thân phận thì Ngải Đoàn Tử chính là tiểu cô của Ngải Thanh.
Ngải Đoàn Tử méo miệng, lau đi thịt vụn nơi khóe miệng, sau đó nhìn về các đội trưởng của các tộc, thở dài:
- Bộ tộc Nghiệt thú chịu dây dưa với chúng ta lâu như vậy, hẳn là vì muốn thăm dò thực lực của chúng ta.
Ngải Chích mỉm cười nói:
- Ngải di, chúng ta cũng có cùng mục đích như vậy mà.
Ngải Đoàn Tử nhìn qua nơi xa, ở nơi đó thiên địa đã nhuốm màu hắc ám, ở trong có không biết bao nhiêu ba động cuồng bạo, trong mắt nàng hiện lên vẻ ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Ta có thể cảm giác được, ở bên bộ tộc Nghiệt thú bên kia có một tồn tại cực mạnh, có này thậm chí còn khiến cho ta có cảm giác nguy hiểm.
Vừa nghe nàng nói lời này, đám người không nhịn được biến sắc mặt, ngay cả Ngải Đoàn Tử cũng cảm thấy nguy hiểm? Bên bộ tộc Nghiệt thú bên kia có người mạnh như vậy?!
- Hiện giờ hẳn là bọn hắn còn chưa ra tay, vì còn chờ Tổ Hồn sơn xuất hiện. – Ngải Đoàn Tử nói, lại cảm thấy miệng ngứa, thế là lại rút ra túi nhỏ, bắt đầu lấy thịt khô ăn.
- À đúng rồi…
Nàng đột nhiên nhìn về phía đám người Kim Lam của tộc Kim Nghê, nói:
- Vị tiểu tổ kia của các ngươi đâu? Sao không thấy xuất hiện? Có nó ở đây, chúng ta sẽ càng thêm ổn hơn.
Kim Lam nghe vậy, sắc mặt hiện vẻ xấu hổ, nói:
- Từ khi chúng ta tiến về Long Linh Động Thiên thì vẫn còn chưa nghe tới tin tức của tiểu tổ.
Khương Bạt, Khương Hồng Anh ở bên nghe vậy thì có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói ra:
- Hẳn là vị tiểu tổ kia tìm được cơ duyên, bây giờ còn chưa kết thúc…
Ngải Đoàn Tử gật đầu nói:
- Ta nghe nói vị tiểu tổ này tuyển một tên nhân loại của Hỗn Nguyên Thiên làm bạn đồng hành à? Hình như người ngày tên là Chu Nguyên? Hắn có thể đánh bại thiên kiêu đỉnh tiêm của Thánh tộc, hẳn là rất lợi hại.
Khương Hồng Anh giật giật bờ môi, không nói chuyện.
Ngược lại là Ngải Chích cười nói:
- Ngải di à, mặc dù thanh danh của tên Chu Nguyên kia không nhỏ, thực lực cũng hẳn là có chút, nhưng dù sao chuyện lần này cũng là chuyện riêng giữa bộc tộc Nguyên thú chúng ta cùng bộ tộc Nghiệt thú, đâu cần một kẻ nhân tộc đến nhúng tay vào? Vạn Thú Thiên chúng ta cho phép hắn tiến vào Long Linh Động Thiên tìm kiếm cơ duyên đã coi như là khách khí lắm rồi.
Có thể nghe ra Ngải Chích rất có ý kiến với Chu Nguyên.
Nhưng người ở nơi này đều không mở miệng, bởi vì họ đều hiểu thái độ này của Ngải Chích là vì Khương Hồng Anh.
Ngải Đoàn Tử cắn một miếng thịt kho, lườm Ngải Chích một chút, nhàn nhạt nói:
- Thánh tộc là kẻ địch chung của Chư Thiên. Lần này bọn hắn điều bộ tộc Nghiệt thú xâm nhập vào Long Linh Động Thiên, ắt là vì mưu đồ chuyện gì đó. Cho nên phàm là người có thể đối phó với bộc tộc Nghiệt thú, mặc kệ là nhân tộc hay Nguyên thú tộc, đều là chiến hữu với nhau.
- Nếu ngươi cứ mang theo loại tâm tính này, sẽ vì nhỏ mà mất lớn.
Ngải Chích nghe vậy, mặc dù trong lòng không phục, nhưng ở ngoài vẫn cứ gật đầu đáp ứng.
Ngải Đoàn Tử cầm thịt khô, vừa đưa đến miệng lại buông xuống, nói:
- Ta cảm giác… chỉ sợ Tổ Hồn sơn sắp xuất hiện.
Những người khác nghe vậy, sắc mặt không khỏi rung lên. Nếu Tổ Hồn sơn xuất hiện, thì cũng đồng nghĩa với việc cuộc quyết chiến giữa họ cùng bộ tộc Nghiệt thú sẽ bộc phát.
Cả đám đều ngẩng đầu nhìn về phương thiên địa hắc ám ở xa xa kia, khuôn mặt ngưng trọng.
Bọn họ có dự cảm, sợ rằng trận chiến lần này sẽ thảm khốc vượt qua tưởng tượng…