Chỉ có điều đối mặt với câu quát hỏi của Kim Dương Hoàng, lần này, trả lời hắn là Thánh uy vô tận trùng trùng điệp điệp chui ra từ trong vết nứt hư không kia. Chịu ảnh hưởng của Thánh uy, không gian xung quanh vết nứt chấn động, dường như có từng chỗ không gian nhỏ vỡ nát, nổ tung tựa như là pháo hoa ở trong Hỗn Độn kia.
Thánh Giả chiến đấu là chân chính hủy thiên diệt địa, chỉ cần không cẩn thận một chút thì tồn tại như Long Linh Động Thiên vậy chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
- Hừ!
Nhìn thấy Thánh Giả của Thánh tộc xuất thủ, năm vị Thánh Giả của Vạn Thú Thiên cũng đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh trầm thấp.
Sau một khắc, có Thánh uy vô biên cuồn cuộn lao ra, giống như là khiến cho Tinh Hà đảo ngược, nhật nguyệt lơ lửng.
Hai bên tổng cộng mười vị Thánh Giả chiến đấu ở trong hỗn độn hư không này, nhất thời khiến cho trời long đất lở, sóng xung kích khuếch tán ra, cũng không biết đã xóa bỏ bao nhiêu không gian có sinh linh tồn tại.
Mà trận chiến của mười vị Thánh Giả ở giữa hỗn độn hư không ngoài Long Linh Động Thiên cũng khiến cho toàn bộ Long Linh Động Thiên đều chấn động kịch liệt.
Loại cảm giác này giống như là một chiếc thuyền con trong bão tố, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sóng biển xé nát.
Trong Long Linh Động Thiên, tất cả mọi người đều đang run lẩy bẩy, tuy rằng bọn họ cũng đều được xem như là tồn tại tinh anh trong hàng ngũ thất phẩm, nhưng mà thực lực thế này ở trong mắt Thánh Giả kỳ thật cũng không mạnh hơn sâu kiến là bao.
- Thánh tộc thật là có chuẩn bị mà đến.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn hỗn độn hư không đang chấn động kia, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Tuy rằng không có cách nào để trông thấy trận đại chiến của các Thánh Giả trong hỗn độn hư không kia, nhưng hắn lại là có thể cảm giác được ba động mạnh khủng khiếp bạo phát đi ra từ nơi đó. Hiển nhiên, Thánh Giả của Vạn Thú Thiên đã bị ngăn cản.
- Quy Khư Thần Điện giám sát Chư Thiên, động tĩnh ở nơi này lớn như vậy, bọn họ hẳn là sẽ có thể nhanh chóng phát giác. Chỉ có điều nhìn bộ dạng này, e rằng Thánh tộc sẽ không cho chúng ta thời gian chờ Quy Khư Thần Điện nhúng tay.
Mà vào lúc này thì Thánh Anh đứng ở trên đỉnh đầu của Xi Hiên kia cũng đang chăm chú nhìn chằm chằm vào trên bầu trời, chợt hắn lạnh nhạt cười lạnh một tiếng:
- Xem ra là lúc này đã không còn ai có thể quấy nhiễu bản tọa nữa rồi.
Hắn cơ hồ là chưa từng để ý tới Chu Nguyên đang đứng ở cách đó không xa cùng mấy người Ngải Đoàn Tử ở phía dưới. Nghĩ đến, trong mắt hắn, những sâu kiến này lại như thế nào khiêu khích cũng không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
- Các ngươi không phải nghi hoặc Thánh tộc ta có gì mưu đồ hay sao? Xem tiếp đi, liền biết rồi.
Thánh Anh tên là Sư Ảnh kia cười nhạt, chợt hắn cúi đầu nhìn qua Xi Hiên đang phủ phục ở dưới chân, nói:
- Tiếp theo, ngươi nên kính dâng máu thịt của mình cho Thánh tộc ta.
Nghe thấy câu nói này của Sư Ảnh, Xi Hiên khẽ rùng mình, sắc mặt liên tục biến đổi, cuối cùng đầu cúi càng sâu:
- Đây là vinh quang của bộ tộc Nghiệt thú ta!
Sư Ảnh gật gật đầu, biểu cảm trên gương mặt non nớt cực kỳ hờ hững. Hắn duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Xi Hiên. Chỉ thấy người sau lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó máu thịt trên người lập tức giống như là hóa thành chất lỏng, chảy xuôi xuống tới.
Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, thân thể của Xi Hiên đã biến thành một bộ xương trắng, máu thịt ở dưới chân tựa như là tạo thành một đầm lầy máu.
Trong hốc mắt trên đầu lâu của Xi Hiên, ngọn lửa biểu thị cho sinh cơ rung động, cuối cùng ảm đạm, cho đến triệt để tiêu tán.
Nhìn qua cảnh tượng này, mí mắt của Chu Nguyên cũng hơi run rẩy, bộ tộc Nghiệt thú này ở trong mắt Thánh tộc tựa hồ chỉ là nô bộc vậy, có thể tùy ý hi sinh.
Cũng thật đáng buồn.
Mà khi Chu Nguyên còn đang suy nghĩ những chuyện này thì Sư Ảnh kia vung cánh tay nhỏ lên, chỉ thấy máu thịt trong đầm lầy máu kia lập tức nhúc nhích rồi bay lên, cuối cùng dường như tạo thành một phù văn quỷ dị màu đỏ hồng và nhanh chóng chui vào mặt đất.
Ầm ầm!
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác được Tổ Hồn Sơn chấn động kịch liệt.
Chỉ thấy từng vòng xoáy màu đỏ hồng lập tức hiện ra ở trên những tòa chiến đài kia, từ trong mỗi một vòng xoáy đều có cột sáng phóng ra, những cột sáng kia đan xen vào với nhau, cuối cùng đúng là tạo thành từng bộ xiềng xích màu đỏ như máu.
Xiềng xích không ngừng xen lẫn, cuối cùng cắm vào trong Tổ Hồn Sơn và không ngừng lan tràn.
Sư Ảnh khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lãnh khốc, chợt cánh tay nhỏ khẽ nhấc lên.
- Lên cho ta!
Khi tiếng hét to của hắnvang lên, mấy người Chu Nguyên, Ngải Đoàn Tử đều rung động khi nhìn thấy, cả tòa Tổ Hồn Sơn cũng chậm rãi dâng lên, tựa như là bị vô số xiềng xích màu đỏ hồng kia chỗ di chuyển vậy.
Chu Nguyên cảm thấy tê dại cả da đầu.
Chẳng lẽ vị Thánh Giả của Thánh tộc này thật sự dự định trực tiếp dọn cả Tổ Hồn Sơn này đi hay sao?!
Ầm ầm!
Khi Tổ Hồn Sơn bị di chuyển thì vào lúc này, toàn bộ Long Linh Động Thiên cũng điên cuồng chấn động, thiên địa nguyên khí gào thét, cuốn lên cuồng phong vô tận tàn phá bừa bãi.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy người Chu Nguyên, Ngải Đoàn Tử cũng đều biến đổi. Tổ Hồn Sơn nối liền Long Linh Động Thiên, có thể nói nó chính là nơi hạch tâm của không gian này, một khi Tổ Hồn Sơn thật bị dọn đi, chỉ sợ toàn bộ Long Linh Động Thiên cũng sẽ bị hủy diệt, sụp đổ.
Mấu chốt nhất chính là hiện tại bọn họ cũng còn đang ở trong Long Linh Động Thiên! Nếu như không gian hủy diệt, bọn họ chỉ sợ cũng khó mà đào mệnh.
- Tất cả mọi người cùng nhau ra tay, ngăn hắn lại!
Toàn thân Ngải Đoàn Tử đều run rẩy, nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lấy dũng khí lên tiếng quát mắng.
Hiển nhiên là muốn ra tay khiêu khích một vị Thánh Giả cần có dũng khí mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Mà ngay khi vừa dứt lời, Ngải Đoàn Tử đã lập tức ra tay, nàng dốc hết toàn lực vận chuyển nguyên khí, tạo thành đòn tấn công mạnh mẽ, lao thẳng tới Sư Ảnh kia.
Ở phía sau, nhìn thấy Ngải Đoàn Tử đã ra tay, những người khác cũng bỏ qua sự sợ hãi ở trong lòng, ngưng tụ nguyên khí, phát động đòn tấn công.
Rất nhiều dòng lũ bằng nguyên khí gào thét bay qua, hóa thành một dòng sông rộng lớn, mà mục tiêu tập kích của nó lại chỉ là một đứa bé tầm 5,6 tuổi.
Chỉ có điều đối mặt với đứa bé kia, dòng sông bằng nguyên khí này lại lộ ra một cảm giác bi tráng.
Sư Ảnh ngước mắt nhìn qua đòn tấn công bằng nguyên khí đang gào thét lao đến kia, trên gương mặt non nớt dường như hiện ra một nụ cười nhẹ.
Hình như là đã rất nhiều năm rồi, hắn chưa từng nhìn thấy Nguyên Anh Cảnh dám ra tay ở trước mặt mình.
- Đúng là thật đáng buồn.
Sư Ảnh duỗi cánh tay nhỏ ra, chỉ vào không trung.