Lúc này, Chu Nguyên vẻn vẹn chỉ có tu vi là Đại Nguyên Anh Cảnh mà thôi, nhưng mà nhờ vào tầng tầng lớp lớp thủ đoạn cường hoành này, cho dù Ngụy Pháp Vực đỉnh tiêm như Ngải Đoàn Tử cũng không có nắm chắc có thể chiến thắng hắn.
Thiên phú như vậy quả thực là quá mạnh mẽ.
Hiển nhiên một khi tu vi đạt đến Nguyên Anh Cảnh viên mãn, Chu Nguyên thật sự là có thể xưng là vô địch dưới Pháp Vực Cảnh.
Cường giả Ngụy Pháp Vực của các tộc khác cũng có chút cảm thán, bọn họ thân là tinh anh chân chính trong các tộc, tự nhiên là người cao ngạo, nhưng hôm nay ở trước mặt Chu Nguyên, lòng kiêu ngạo của bọn họ cũng bị đánh phá thành mảnh nhỏ.
Bọn họ minh bạch, Chu Nguyên đã không có khả năng tính toán theo lẽ thường, nhân vật như vậy chỉ sợ là chân chính có tư chất thành Thánh Giả.
Tư chất thành Thánh Giả...
Vào lúc này có mấy chữ xuất hiện trong lòng mọi người.
Mấy chữ này vốn dĩ là có thể khiến cho người ta ghen tỵ nhưng vào lúc này, khi ứng lên trên người Chu Nguyên, tất cả mọi người lại đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì khi khoảng cách lớn đến trình độ nhất định thì ngươi ta tự nhiên sẽ không đặt đối phương ở cùng một cái cấp độ với bản thân mình để so sánh.
Khương Hồng Anh cúi thấp đầu, duy trì trầm mặc, lúc này nàng lại nghĩ đến những hành động nhằm vào Chu Nguyên của bản thân trước đây, đột nhiên cảm giác mình chỉ sợ thật sự là bị con lừa giẫm hỏng đầu.
Khi mấy người Ngải Đoàn Tử còn đang cảm khía thì Chu Nguyên nơi đó, chỉ thấy mênh mông nguyên khí phun trào, tựa như là tạo thành vòng xoáy nguyên khí to lớn lan tràn khắp ngàn dặm.
Nhục thân của Chu Nguyên lại lần nữa bắt đầu vỡ nát.
- Chu Nguyên, ngươi sắp không chịu đựng nổi nữa!
Lời cảnh cáo của Thôn Thôn vang lên ở trong lòng Chu Nguyên.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, Tổ Long Bàn Thiên Thuật này thật sự là quá mức kinh khủng, cho dù đang ở trong loại trạng thái siêu việt cực hạn này, vậy mà hẵn vẫn khó có thể thi triển hoàn toàn.
Chỉ có điều ngẫm lại cũng bình thường, bộ Nguyên thuật này truyền lại từ lúc Tổ Long khai thiên tích địa, thật muốn bàn về uy năng, chỉ sợ thế gian này không có bao nhiêu bộ Nguyên thuật có thể siêu việt nó.
Chưa kể đến hiện tại, tu vi của hắn vẫn chỉ là Đại Nguyên Anh Cảnh mà thôi, muốn thi triển loại Nguyên thuật cấp bậc này đích thật là vẫn rất khó khăn.
Chỉ có điều cũng may, Chu Nguyên cũng không cần đạt tới loại trình độ kia.
Ầm ầm!
Nguyên khí ở trong cơ thể của hắn tựa như là ngàn vạn dòng lũ cuồng bạo, cuối cùng bị Chu Nguyên dẫn đến trong cánh tay phải.
Nguyên khí không ngừng hội tụ, sau đó lấy một phương thức đặc thù nào đó điên cuồng áp súc, va chạm.
Cuối cùng, khí hóa thành một sợi, chuyển thiên chi lực.
Chỉ là giờ khắc này, Chu Nguyên có cảm giác cánh tay phải của mình đột nhiên trở nên nặng nề không gì sánh được, cơ hồ là muốn kéo đổ thân thể của Chu Nguyên.
- Bộ Nguyên thuật này của ngươi quá kinh khủng, căn bản không thi triển ra được đâu!
Trong ý niệm của Thôn Thôn ẩn chứa hoảng sợ.
Nếu như tiếp tục kéo dài, Chu Nguyên sẽ là người đầu tiên bị sức mạnh này hủy diệt.
Chu Nguyên cũng biết rõ ràng, cho nên trong con mắt của hắn có biểu cảm hung ác lướt qua, chợt bàn tay trái của hắn chém xuống vai phải.
Xùy!
Máu tươi bắn tung tóe, toàn bộ cánh tay phải bị Chu Nguyên chém xuống tận gốc.
Cánh tay phải vừa rơi xuống thì trong nháy mắt, chỉ thấy có mấy luồng khí màu xám lan tràn ra, không ngừng co vào, cuối cùng tạo thành một quả cầu ánh sáng màu xám như là Hỗn Độn.
Quả cầu ánh sáng chỉ có kích thước cỡ nắm tay, nhưng khi nó vừa xuất hiện thì không gian ở phụ cận lập tức sụp đổ thành hố đen.
- Uỳnh!
Chỉ có điều, khi cánh tay phải bị chém đứt, nhục thân của Chu Nguyên rốt cục thoát ly khói loại trói buộc nặng nề kia. Hắn rít lên một tiếng, quả cầu ánh sáng màu xám kia lập tức phá không bay ra, mục tiêu chính là Sư Ảnh ở nơi xa kia.
Quả cầu ánh sáng tựa như là có thể xuyên thấu không gian, khi xuất hiện lại thì đã là ở phía trước Sư Ảnh kia.
- Không biết trời cao đất rộng!
Tuy rằng Sư Ảnh cũng phát giác được quả cầu ánh sáng màu xám kia hơi khác thường, nhưng hắn chỉ là hờ hững cười một tiếng.
Thân là Thánh Giả cao cao tại thượng, hắn thật sự là khó mà sinh ra tâm lý cẩn thận đối với loại sâu kiến Nguyên Anh Cảnh này.
Chỉ có điều tuy rằng trong lòng hờ hững, nhưng Sư Ảnh cũng không tùy ý bố trí phòng vệ. Khi quả cầu ánh sáng màu xám kia bay đến, hắn duỗi cánh tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay có từng đốm lửa thần bí nhấp nháy hiện lên, khiến cho Long Linh Động Thiên này đều trở nên nóng bỏng.
Những đốm lửa nhỏ này không ngờ lại là ... Thánh Hỏa!
Thánh Hỏa ngưng tụ ở trong lòng bàn tay Sư Ảnh, tựa như là tạo thành một đóa hoa sen lửa, sau đó bắn thẳng tới quả cầu ánh sáng màu xám kia.
Quả cầu ánh sáng màu xám cùng đóa hoa sen lửa đụng vào nhau.
Cũng không có bất luận âm thanh lớn hay nguyên khí cuồng bạo bộc phát, hai luồng sức mạnh kinh khủng ăn mòn lẫn nhau, lập tức khiến cho toàn bộ hư không giống như là đều sụp đổ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Ngải Đoàn Tử nuốt nước bọt.
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Đóa hoa sen lửa do Thánh Hỏa biến thành vậy mà không thể đốt cháy hết sạch quả cầu ánh sáng màu xám của Chu Nguyên hay sao?!
Đây chính là Thánh Hỏa đó!
Là thủ đoạn chỉ Thánh Giả mới có, cho dù là Pháp Vực Cảnh đỉnh phong gặp phải cũng sẽ bị đốt cháy thành hư vô trong khoảnh khắc.
Nhưng hôm nay, Thánh Hỏa lại không thể đốt cháy hết sạch quả cầu ánh sáng màu xám của Chu Nguyên!
Đương nhiên, khiếp sợ không chỉ có là bọn họ, ngay cả Sư Ảnh kia đều ngơ ngác, chợt trong ánh mắt hiện lên biểu cảm lạnh lùng.
- Có ý tứ...
Giọng nói bình tĩnh của Sư Ảnh lại ẩn chứa hàn ý khiến cho người ta phải cảm thấy run sợ.
Hiển nhiên loại đối kháng ngang bằng này làm cho trong lòng của hắn cực kỳ tức giận.
Bị một con kiến hôi ngăn trở công kích của hắn, tuy rằng đây chỉ là một đòn tiện tay của hắn nhưng chuyện này vẫn như cũ là không thể tiếp nhận.
Sư Ảnh xòe lòng bàn tay ra. Sau một khắc, Thánh Hỏa phía trên đóa hoa sen lửa kia hừng hực cháy lên. Tất cả mọi người hoảng sợ khi cảm giác được, thiên địa nguyên khí trong Long Linh Động Thiên này vậy mà đều bắt đầu bốc cháy lên.
Đóa hoa sen lửa kia chầm chậm nở rộ, sau đó bao bọc quả cầu ánh sáng màu xám đi vào, cánh sen khép lại, biến thành nụ hoa.
Ầm ầm!
Nụ hoa dường như có chút chấn động, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
Hiển nhiên là một đòn hội tụ tất cả nguyên khí của Chu Nguyên cùng rất nhiều cường giả Ngụy Pháp Vực chính là bị hóa giải như vậy...
Đòn tấn công này cũng không có tạo thành một chút xíu thương thế nào với Sư Ảnh kia.
Nhưng đối với chuyện này Chu Nguyên cũng không có tỏ ra thất vọng, ngược lại trên khuôn mặt kia có biểu cảm vui vẻ nổi lên, hắn thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Bởi vì hắn đã cảm giác được, khi Sư Ảnh gia tăng sức mạnh để hóa giải quả cầu ánh sáng màu xám thì một khắc này, Tổ Hồn Sơn nơi đó truyền ra chấn động cực nhỏ.
Loại chấn động này đầu tiên là không có ý nghĩa, có thể nó bắt đầu nhanh chóng tăng lên, tiếp theo cả dãy núi hùng vĩ đều rung động dữ dội.
Ầm! Ầm!
Từng cái xiềng xích to lớn quấn quanh ở trên Tổ Hồn Sơn kia bắt đầu theo thời gian dần trôi qua mà dần vỡ nát.
Có lẽ đối với Sư Ảnh thì một đòn kia của Chu Nguyên tựa như là cọng rơm vậy, chỉ có điều cọng rơm này rơi vào trong cây cân mà hắn cùng Tổ Hồn Sơn duy trì lại là làm cho thế cân bằng trong nháy mắt bị đánh vỡ.
Ầm ầm!
m thanh lớn vang vọng.
Vào lúc này, Tổ Hồn Sơn nguyên bản bị Sư Ảnh dần dần di chuyển lên kia lại bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Trên gương mặt non nớt của Thánh Anh Sư Ảnh kia, biểu cảm dữ tợn cùng nổi giận đồng thời hiện lên.
- Đám sâu kiến đáng chết kia!
Tiếng gầm gừ nổi giận kia của hắn như gió bão quét sạch qua tất cả ngóc ngách trong Long Linh Động Thiên.