Ầm ầm!
Tổ Hồn Sơn chậm rãi hạ xuống, khiến cho thiên địa điên cuồng chấn động.
Mà Sư Ảnh cũng vì thế mà nhận lấy ảnh hưởng cực lớn. Lúc trước, khi đấu sức cùng Tổ Hồn Sơn, hắn xem như là hơi hơi chiếm thượng phong, nhưng hôm nay cân bằng bị một đòn của Chu Nguyên đánh vỡ, đòn phản phệ của Tổ Hồn Sơn cũng mênh mông như dòng lũ gào thét lao tới.
Phốc phốc.
Một búng máu phun ra từ trong miệng Sư Ảnh. Máu tươi kia không ngờ lại có màu vàng, mỗi một giọt đều nặng như núi, rơi trên mặt đất, đủ để hóa thành đại dương mênh mông, cải biến địa thế của một vùng.
Mà sau khi búng máu tươi này phun ra ngoài, khuôn mặt nhỏ Thánh Anh do Sư Ảnh biến thành lập tức đỏ lên. Tổ Hồn Sơn phản phệ, làm cho Thánh Giả như hắn đều có chút khó có thể chịu đựng.
- Đáng chết!
Vào lúc này, lửa giận trong mắt Sư Ảnh dường như muốn hóa thành thực chất, ánh mắt oán độc giống như muốn hòa tan Chu Nguyên. Búng máu tươi này cực kỳ quan trọng đối với hắn. Nếu như hắn còn là Thánh Giả thì không sao nhưng hiện tại, hắn tự chém Thánh Liên, biến thân thành Thánh Anh, máu tươi lại vẫn còn là Thánh Huyết. Một búng máu này muốn tu luyện trở về, không biết cần hao phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, tổn thất này không thể bảo là không nặng.
Hơn nữa, bởi vì chịu phản phệ khiến cho nguyên khí chấn động, Tổ Hồn Sơn lại lần nữa có dấu hiệu hạ xuống.
Ngoài ra, chuyện làm cho Sư Ảnh cảm thấy tức giận nhất chính là bởi vì hành động phá hoại lúc trước của Chu Nguyên mà Bàn Sơn Thánh Trận đã xuất hiện sơ hở.
Nếu như ở lúc bình thường, sơ hở rất nhỏ này tự nhiên là không có gì quá quan trọng Nhưng hôm nay khi động thủ đối với Tổ Hồn Sơn, sơ hở nhỏ xíu này cũng đủ để khiến cho Sư Ảnh bỏ ra một cái giá lớn thê thảm, đau đớn không gì sánh được.
Cho nên lúc này trong lòng Sư Ảnh có thể nói là chỉ muốn nuốt sống lăng trì Chu Nguyên mà thôi.
...
Mà vào lúc này, trong hỗn độn hư không ở bên ngoài Long Linh Động Thiên.
Mặc dù đang chiến đấu cùng các Thánh Giả của Thánh tộc kia nhưng năm vị Thánh Giả của Vạn Thú Thiên vẫn như cũ là đang chú ý đến mọi động thái ở trong Long Linh Động Thiên. Đặc biệt là khi nhìn thấy Tổ Hồn Sơn bị di chuyển, bọn họ đều dị thường kinh ngạc, sợ hãi.
Nhưng ai đều không có nghĩ đến, cũng vào thời điểm mấu chốt này, Chu Nguyên vậy mà ra tay phá hủy kế hoạch của Sư Ảnh, từ đó làm cho cục diện xuất hiện biến số.
Chuyện này thực sự khiến cho năm vị Thánh Giả này cảm thấy vui sướng.
Dù sao trước đây bọn họ căn bản chưa từng tập trung hi vọng ở trên mấy người Chu Nguyên. Bởi vì theo bọn họ nghĩ, cục diện hiện tại đã đến cấp độ Thánh Giả, những Nguyên Anh Cảnh như mấy người Chu Nguyên ở bên dưới chỉ như là những hạt bụi nhỏ bé, trông cậy vào bọn họ đương nhiên là không thể nào.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ ngược lại thật sự là coi thường người trẻ tuổi có thanh danh vang dội ở trong Chư Thiên này.
Chỉ có điều, tuy rằng có chút vui sướng khi loại biến cố này xuất hiện, nhưng Kim Dương Hoàng không khỏi có chút lo lắng thay cho Chu Nguyên. Chu Nguyên phá hoại kế hoạch của Sư Ảnh, lúc này người sau tất nhiên nổi giận đến cực hạn, nếu như muốn nén giận ra tay, chỉ sợ Chu Nguyên cùng tất cả mọi người trong Long Linh Động Thiên hiện tại đều khó mà còn sống.
- Hiện tại, chỉ có thể hi vọng Quy Khư Thần Điện có thể tranh thủ thời gian cử người tới chi viện.
Kim Dương Hoàng hít sâu một hơi, than nhẹ trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt, tập trung tinh thần, nhìn qua Thánh Uy đang không ngừng bạo phát đi ra từ trong vết nứt hư không ở phía trước kia.
Vào lúc này, bọn họ cũng tạm thời không có cách nào để rút tay ra ngoài.
...
Mà đồng thời, cũng vào lúc này, ở bên ngoài Tổ Hồn Sơn.
Đứng ở giữa không trung, Chu Nguyên nhìn thấy Tổ Hồn Sơn vừa có dấu hiệu hạ xuống, trên khuôn mặt trắng bệch lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng.
Tuy rằng cái giá mà hắn phải trả cũng có chút thảm trọng, nhưng so với Sư Ảnh kia lại không có ý nghĩa.
Hơn nữa, lấy thực lực Nguyên Anh Cảnh mà có thể làm cho một vị Thánh Giả bị thương, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ thanh danh của Chu Nguyên hắn ở trong Chư Thiên sẽ lại được tăng lên một bậc thang nữa.
- Chu Nguyên chạy mau, lão quỷ kia có thể muốn giết ngươi!
Chỉ có điều khi Chu Nguyên còn đang cảm thán, ý niệm của Thôn Thôn đột nhiên vang lên ở trong lòng hắn.
Sau khi nghe thấy lời nói này, lông tơ trên toàn thân Chu Nguyên lập tức dựng thẳng. Hắn nhanh chóng nhìn qua chỗ Sư Ảnh kia và lập tức thấy được lúc này, một đôi con ngươi mang theo sự oán hận vô tận của người sau đang khóa chặt hắn.
Trong lòng của Chu Nguyên đầy hàn ý. Hắn không chút do dự thôi động phần sức mạnh còn thừa lại không nhiều trong cơ thể để vội vã lui lại.
- Đám sâu kiến tạp toái này, toàn bộ đều chết đi cho bản tọa!
Chỉ có điều ngay khi hắn vừa lui lại thì giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Sư Ảnh kia đã vang dội ở trong thiên địa này.
Hắn duỗi cánh tay nhỏ ra, cách không hung hăng kéo một phát.
Uỳnh!
Lập tức thiên địa rung chuyển, giống như là vào lúc này toàn bộ thiên địa nguyên khí trong Long Linh Động Thiên cũng bị Sư Ảnh kéo động, tụ tập.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, trên không trung, có một tiếng nổ lớn vang vọng.
Chu Nguyên và mấy người Ngải Đoàn Tử ngẩng đầu, lập tức trong mắt có sự sợ hãi hiện ra tới.
Chỉ thấy ở trên không trung kia, một viên vẫn thạch khổng lồ không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, đó cũng không phải là thiên thạch chân chính, mà là thứ do toàn bộ thiên địa nguyên khí trong Long Linh Động Thiên ngưng tụ biến thành.
Mà ở bên ngoài thiên thạch kia còn Thánh Hỏa đang cháy lên hừng hực.
Nếu như viên thiên thạch Thánh Hỏa này thực sự rơi xuống, e rằng một nửa Long Linh Động Thiên đều sẽ bị nó phá hủy.
Chu Nguyên cảm thấy tê dại cả da đầu, đòn tấn công gần như thiên tai này đã căn bản không có cách nào để tránh né.
- Chuyện này thật đúng là... lỡ vuốt râu hùm rồi.
Chu Nguyên cười khổ. Lúc trước, hắn đã thi triển tất cả lá bài tẩy của mình, nhưng lại cũng không có tạo thành chút thương tích nào với Sư Ảnh. Lúc nãy, đối phương phun ra một búng Thánh Huyết kia càng nhiều hơn là bởi vì Tổ Hồn Sơn phản phệ.
- Hiện tại, ngươi đã rõ ràng tại sao người ta hay nói Thánh Giả không thể nhục hay chưa?
Thôn Thôn theo thói quen châm chọc.
Chu Nguyên liếc mắt, nói:
- Làm sao bây giờ? Còn có biện pháp chạy trối chết hay không?
Loại phạm vi công kích này có thể trốn mới là lạ đó.
Ý niệm của Thôn Thôn có chút vô lực:
- Chu Nguyên, ngươi thật đúng là một tai tinh. Tại sao mà ta có cảm giác chỗ nào có mặt ngươi thì sẽ có phiền phức nhỉ? Tìm ngươi tới làm người giúp đỡ, có thể là quyết định sai lầm!
Sắc mặt của Chu Nguyên biến thành màu đen, nhưng trong lúc nhất thời vậy mà không có cách nào để phản bác, thế là chỉ có thể tức giận hừ một tiếng.
Hiện tại thật cũng không có những biện pháp khác, chỉ có thể gửi hi vọng ở phạm vi công kích của thiên thạch Thánh Hỏa này quá rộng, uy lực sẽ yếu bớt, hắn có thể lợi dụng tìm tới một tia sinh cơ.