Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 143: Dòng Khí Lưu Màu Trắng.

Chưa xác định
Chương 143: Dòng khí lưu màu trắng.

Tại một tòa núi sâu, suối chảy róc rách bên bờ.

Chu Nguyên ngồi xổm ở một bên bờ suối, hai tay không ngừng múc nước đưa lên miệng uống. Tính đến nay thì đã trải qua thời gian hơn nửa ngày kể từ khi hắn gặp phải Võ Hoàng. Trong thời gian nửa ngày này, Chu Nguyên luôn luôn di chuyển với tốc độ cao nhất, không có ý định dừng lại một chút nào.

Với sự di chuyển với tốc độ cao như vậy thì ngay cả người có thân thể mạnh mẽ như Chu Nguyên đều cảm thấy không chịu đựng nổi.

"Có lẽ bây giờ mình đã có thể thoát khỏi sự truy lùng của tên kia."

Chu Nguyên đưa tay lau đi giọt nước bên khóe miệng, hai mắt của hắn hơi hơi nhắm lại, che đi sự sắc bén lăng lệ ở bên trong.

Chu Nguyên cũng không cho rằng việc phải chạy trốn khi gặp Võ Hoàng là chuyện mất mặt gì. Dù sao thì thực lực của Võ Hoàng chính xác là hơn xa so với hắn. Mà sở dĩ Võ Hoàng có loại thực lực này chính là bởi vì các loại nguyên nhân do hoàn cảnh cũng như điều kiện dẫn trước hơn hắn mà thôi.

Việc mà Chu Nguyên cần phải làm hiện nay chính là dành hết toàn lực thu nhỏ lại chênh lệch về thực lực giữa hai bên, chứ không phải là ở dưới tình huống đã biết không địch nổi lại còn muốn liều chết chống lại. Đây không phải là biểu hiện của sự dũng cảm, mà là ngu xuẩn liều lĩnh.

Trong cuộc đời của mỗi con người, không phải lúc nào họ cũng luôn thuận buồm xuôi gió mà không gặp phải bất kỳ một khó khăn trắc trở nào. Có đôi khi họ cần thiết phải ẩn nhẫn, tuy nhiên đây cũng không phải là mềm yếu, cái này có chút giống với khi ta nén lò xo, việc lùi bước cũng không phải là e ngại, mà chính là sự chuẩn bị cùng tích lũy để sau đó có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ hơn.

Nơi Thánh Tích Chi Địa này rất lớn, trên đó cũng tràn đầy cơ duyên. Đây chính là cơ hội của Chu Nguyên, chỉ cần hắn có thể bắt lấy một chút cơ duyên liền có thể dựa vào đó làm bản thân càng thêm lớn mạnh, mãi cho đến khi hắn có đủ thực lực để chống lại chính diện với Võ Hoàng.

Đến lúc đó, đương nhiên Chu Nguyên sẽ lại không có mảy may ý nghĩ trốn tránh e sợ nào.

"Không biết bây giờ mấy người Yêu Yêu thế nào...". Chu Nguyên đứng dậy nhìn xung quanh bốn phía, khu vực Thánh Tích Chi Địa này quá mức bao la, bởi vậy nên hắn cũng không biết nên đi tìm những người còn lại như thế nào.

Mà ngay tại khi ánh mắt Chu Nguyên nhìn lướt xung quanh, ánh mắt của hắn đột nhiên đình trệ lại. Bởi lẽ hắn nhìn thấy tại bên trong rừng rậm ở đầu bên kia con suối thình lình có một con cự thú màu đen đi ra, đôi tròng mắt của con thú này nhìn chòng chọc vào hắn.

Con cự thú màu đen này có vẻ ngoài giống như sư tử, thế nhưng ở phần đuôi lại có một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, ở giữa cái miệng rộng của nó cũng có ngọn lửa đang cuộn trào.

-Một con cự thú có thực lực Thiên Quan cảnh trung kỳ... -Chu Nguyên nhìn thấy con Hắc Sư* màu đen này thì có chút kinh ngạc, phải biết đây chính là nguyên thú sinh sống bên trong Thánh Tích Chi Địa, thực lực hẳn là sẽ không quá tệ.

*Hắc Sư: con sử tử màu đen.

-Xem ra là mình bị coi như là con mồi rồi.

Chu Nguyên cười cười, sau đó đưa tay rút ra Thiên Nguyên Bút từ bên hông. Theo sự kêu gọi của hắn, Thiên Nguyên Bút nhanh chóng căng phồng lên, phần lông tơ màu trắng như tuyết ở đầu bút dần khép lại, hóa thành một mũi thương sắc bén.

Chu Nguyên nâng mũi thương lên, chỉ hướng về phía con Hỏa Diễm Hắc Sư* kia.

*Hỏa Diễm Hắc Sư: con sư tử màu đen có hỏa diễm quanh mình.

-Bị người truy đuổi xa như vậy quả thật là có chút không chịu nổi, vừa vặn dùng ngươi để trút giận đi thôi.

Rống!

Con Hỏa Diễm Hắc Sư kia phát giác được sự khiêu khích của Chu Nguyên, lập tức gào thét lên. Chỉ trong nháy mắt thân hình nó đã hóa thành một đạo bóng mờ màu đen, bắn ra một cách mãnh liệt, nanh vuốt sắc bén xé rách không khí hung hăng chụp về phía Chu Nguyên.

Nguyên khí màu ánh kim bạo phát từ bên trong cơ thể Chu Nguyên ra bên ngoài, Thiên Nguyên Bút hơi chấn động một chút, chỉ thấy ở phía đầu ngòi bút đang có một luồng hào quang màu xanh đậm ngưng tụ lại, tỏa ra khí thức vô cùng sắc bén.

-Huyền Mang Thuật!

Mũi chân Chu Nguyên gảy một cái, thân hình hắn cũng đột nhiên bắn mạnh ra ngoài, hai bóng người giao nhau mà qua ở phía trên dòng suối.

Móng vuốt sắc bén của Hỏa Diễm Hắc Sư sượt qua bả vai Chu Nguyên, thế nhưng lại không thể xé rách được phòng ngự của hắn. Chỉ thấy có tia lửa bắn tung tóe ra ngoài, trên làn da chỗ bị móng vuốt Hắc Sư cào qua xuất hiện vảy rắn màu xanh.

Mà cùng lúc mà móng vuốt của Hỏa Diễm Hắc Sư lướt qua bả vai Chu Nguyên thì ngòi bút của hắn cũng co duỗi phun ra thanh quang, xuyên thủng cổ họng Hỏa Diễm Hắc Sư.

Máu tươi theo đó phun ra bên ngoài.

Thân ảnh của Chu Nguyên cùng Hỏa Diễm Hắc Sư giao nhau mà qua, cả hai đồng thời chạm đến bên bờ đối diện của nhau, thế nhưng chỉ qua một lát thân thể cao lớn của Hỏa Diễm Hắc Sư lại ầm vang ngã xuống đất.

Chu Nguyên xoay người nhìn về phía thi thể của Hỏa Diễm Hắc Sư, sau đó bỗng nhiên sững sờ. Bởi lẽ hắn nhìn thấy bên trong thân thể của Hỏa Diễm Hắc Sư vậy mà dâng lên một đạo khí lưu màu trắng nhàn nhạt.

Khí lưu màu trắng này vọt về hướng Chu Nguyên, trên đường bay từ một phân liệt thành hai, một nửa lao một cách dũng mãnh về phía Chu Nguyên, một nửa khác thì tuôn về hướng Thiên Nguyên Bút trong tay hắn.

Chu Nguyên nhìn qua sợi khí lưu màu trắng kia, trong ánh mắt toát ra sự đề phòng. Hắn sử dụng thần hồn cảm ứng một chút nhưng cũng không phát hiện ra được bất kỳ nguy hiểm nào cả. Ngược lại Chu Nguyên lại cảm thấy trong sợi khí lưu màu trắng này vậy mà ẩn chứa nguyên khí cực kỳ tinh khiết.

Mức độ tinh khiết này còn càng mạnh hơn nhiều so với nguyên khí trong thiên địa.

-Đây là chuyện gì xảy ra? -Ánh mắt Chu Nguyên toát lên vẻ kinh ngạc, hắn do dự một lát liền cẩn thận từng li từng tí đem sợi nguyên khí cực kỳ tinh thuần này hút vào bên trong cơ thể.

Sợi nguyên khí này vừa tiến nhập vào bên trong cơ thể Chu Nguyên liền chảy xuôi khắp tám mạch, cuối cùng trực tiếp tràn vào trong Khí Phủ, biến thành một tia Thông Thiên Huyền Mãng Khí.

Quá trình này diễn ra vô cùng thuận lợi mà không có bất kỳ một chút trở ngại nào, thậm chí còn dễ dàng hơn nhiều so với lúc tu luyện bình thường.

Hơn nữa cũng bởi vì sợi nguyên chí này càng thêm tinh thuần, nên dựa theo sự áng chừng của Chu Nguyên thì chỉ sợ hắn phải tu luyện gần một canh giờ mới có thể thu được hiệu quả giống như vậy.

-Tại sao trong cơ thể con Nguyên thú ở bên trong Thánh Tích Chi Địa này lại có một đạo nguyên khí tinh thuần đến như thế? -Chu Nguyên lẩm bẩm nói.

Ánh mắt của hắn lấp lóe, sau một lúc lâu tựa hồ hắn đã đoán ra được chút gì đó.

"Nơi Thánh Tích Chi Địa này chính là do thánh huyết của Thánh Giả biến thành, mà những Nguyên thú sinh sống trong đây cũng hẳn là như vậy, cho nên bên trong thân thể của chúng đều có được một đạo nguyên khí cực kỳ tinh thuần. Đạo nguyên khí này chỉ e có nguồn gốc từ vị Thánh Giả đã chết đi kia."

"Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao chỉ là một sợi nguyên khí nho nhỏ lại có thể sinh ra hiệu quả tu luyện lớn như thế."

Ánh mắt Chu Nguyên càng ngày càng sáng tỏ, nếu nguyên nhân quả thật là những gì mà Chu Nguyên đã đoán, như vậy việc săn giết Nguyên thú tại trong Thánh Tích Chi Địa này sẽ trở thành một con đường tắt nhằm nâng cao hiệu suất tu luyện.

Mà lại...

Chu Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Nguyên Bút trong tay, sau khi hấp thu sợi khí lưu màu trắng kia thì những đạo nguyên văn cổ xưa bên trên thân bút lại càng trở nên sáng tỏ một chút.

Hiển nhiên việc hấp thu loại khí lưu màu trắng này cũng có ích lợi cực lớn đối với Thiên Nguyên Bút.

Dựa theo loại tình huống này tiếp tục phát triển, thì sẽ không cần thời gian quá lâu để đạo nguyên văn thứ ba của Thiên Nguyên Bút thức tỉnh, đồng thời phẩm chất của nó cũng sẽ đạt tới cấp độ thượng phẩm Huyền Nguyên binh.

Đương nhiên còn có một điều hết sức trọng yếu chính là, mỗi khi thức tỉnh một đạo Nguyên Văn thì Thiên Nguyên Bút sẽ đạt được một loại năng lực, những năng lực này có sự trợ giúp rất lớn đối với Chu Nguyên, giúp cho sức chiến đấu của hắn tăng lên một cách mạnh mẽ.

Vì để có thể có đưọc thực lực chống lại được Võ Hoàng, hiện tại Chu Nguyên nhất định phải suy nghĩ từ mọi loại góc độ, tăng lên sức chiến đấu bản thân trên mọi phương diện.

-Quả không hổ danh là Thánh Tích Chi Địa.

Chu Nguyên cảm thán một tiếng, sau đó thời gian dần trôi qua thì ánh mắt của hắn càng trở nên nóng bỏng. Hắn biết, chỉ e tất cả những kiêu tử tiến vào Thánh Tích Chi Địa sẽ rất nhanh phát hiện ra điều này, đến lúc đó sự cạnh tranh sẽ càng diễn ra mãnh liệt hơn.

“Cho nên thừa dịp hiện tại còn chưa có nhiều người phát hiện ra điều này, mình nên tranh thủ thời gian ra tay trước đi!”

Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút trong tay, nhìn qua dãy núi sâu trước mắt, từ trong đó hắn có thể nghe được tiếng thú gào ẩn ẩn truyền ra. Thế là Chu Nguyên cũng không do dự nữa, thân hình khẽ động liền hóa thành một đạo bóng đen vọt vào bên trong.

Sự xâm nhập của Chu Nguyên đã phá vỡ sự an bình của dãy núi này. Phần lớn những Nguyên thú sinh sống trong dãy núi đều có thực lực dao động tại cấp độ tam phẩm, cũng tương đương với cường giả cảnh giới Thiên Quan. Đây vừa lúc là cấp độ mà Chu Nguyên có thể ứng phó được.

Chỉ trong vòng một ngày thời gian ngắn ngủi, Chu Nguyên đã xâm nhập tới chỗ sâu của dãy núi. Mãi cho tới tận nơi đây hắn mới gặp phải trở ngại.

...

Tại chỗ sâu trong dãy núi, Chu Nguyên đưa mắt nhìn con viên hầu màu vàng có thân cao chừng hơn mười trượng trước mắt kia. Con viên hầu đang phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, mà lúc này Chu Nguyên lại nhìn chằm chằm vào con viên hầu màu vàng này với ánh mắt cực kỳ cổ quái.

*Viên hầu: khỉ đột.

Thực lực của con viên hầu này đã đạt tới cảnh giới tam phẩm đỉnh phong, cũng tức là tương đương với cao thủ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ. Thế nhưng điều mà khiến cho Chu Nguyên kinh ngạc cùng không hiểu cũng không phải bởi vì thực lực của con viên hầu màu vàng này, mà là bởi vì con viên hầu này vậy mà lại biết tu hành nguyên thuật!

Mà trường hợp duy nhất mà hắn gặp được Nguyên thú có thể tu hành nguyên thuật chính là Thôn Thôn.

Có thể Thôn Thôn không phải là nguyên thú bình thường. Chẳng lẽ con viên hầu màu vàng trước mắt này cũng giống như Thôn Thôn, có được huyết mạch phi phàm?

Bình Luận (0)
Comment