Mà lúc này, ở trong vết nứt hư không kia, có tiếng cười to của mấy vị Thánh Giả Thánh tộc truyền ra.
- Bây giờ thánh huyết đã thoát khốn, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như là đã hoàn thành. Ha ha ha! Các vị tam biệt, không cần tiễn xa đâu!
Vừa dứt lời, Thánh Uy đang cuồn cuộn tuôn ra từ trong vết nứt hư không kia cũng nhanh chóng thu hồi, vết nứt theo thời gian dần trôi qua mà dần tiêu tán.
Mấy người Kim Dương Hoàng cũng không có ra tay ngăn cản, bởi vì bọn hắn biết được ngăn cản cũng không có tác dụng gì, đối phương chỉ là mượn nhờ Thánh Giới Thần Đồ kia tạo hình chiếu đến đây, thật muốn nói cẩn thận thì bọn hắn cũng không tính là tiến vào Vạn Thú Thiên.
Chỉ có điều nhìn đối phương tới lui tùy ý, trong lòng của mấy người Kim Dương Hoàng tự nhiên vẫn có mấy phần khó chịu, giống như là bị đè nén.
Nguyên bản đối phương đã bắt đầu lộ ra dấu hiệu kiệt lực, nhưng ban đầu mục đích của bọn hắn cũng chỉ là kéo dài thời gian, mà bây giờ mục đích đạt tới tự nhiên là không cần thiết phải tiếp tục dây dưa, thế là quả quyết rút lui.
- Tinh huyết của Thánh Thần kia làm sao bây giờ? Liệu chúng ta có nên ra tay chặn đường, phong ấn nó hay không? Nếu được thì ta nghĩ chúng ta nên làm, không cần để ý đến Long Linh Động Thiên và bọn nhỏ. Dù sao, việc kia quan trọng hơn nhiều.
Mông Nghị Đại Tôn kia đưa ánh mắt nhìn về phía giọt tinh huyết của Thánh Thần rồi nói.
- Đã chậm.
Kim Dương Hoàng lắc đầu, nói:
- Khi tinh huyết này phá vỡ Tổ Hồn Sơn trấn áp thì chỉ sợ cũng đã sinh ra liên hệ cùng bản thể của nó, chúng ta không ngăn được.
Kim Dương Hoàng vừa dứt lời thì mọi người đã thấy đóa hoa sen màu máu phía trên bầu trời Tổ Hồn Sơn kia chậm rãi chuyển động và nhanh chóng trở nên hư ảo.
Cuối cùng, nó cứ như vậy quỷ dị từng chút một biến mất ở trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Trong mặt kính trong suốt, Yêu Yêu cũng chỉ là nhìn xem cảnh tượng này mà không có ra tay ngăn cản, bởi vì nàng đồng dạng biết được chặn đường không có tác dụng gì.
Sau khi đóa hoa sen màu máu chứa đựng giọt tinh huyết của Thánh Thần kia biến mất, uy áp vốn tràn ngập Long Linh Động Thiên cũng nhanh chóng biến mất.
Vào lsuc này, người trong đội ngũ của Vạn Thú Thiên cũng không nhịn được thở dài một hơi, có một loại cảm giác may mắn như sống sót sau tai nạn.
Nhưng Chu Nguyên lại không có loại cảm giác này, ngược lại là nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Tuy rằng lần này Thánh tộc phải bỏ ra một cái giá lớn là một vị Thánh Giả trọng thương nhưng bọn hắn lại là đã đạt thành mục đích. Bọn hắn hao tổn tâm cơ như vậy cứu giọt tinh huyết của Thánh Thần kia thoát khốn, tất nhiên là có mưu đồ càng lớn hơn.
Cho nên, mặc kệ từ góc độ nào thì lần này... Vạn Thú Thiên đều xem như bị người ta triệt triệt để để tính kế.
Có thể nói là thất bại thảm hại.
Bên ngoài Long Linh Động Thiên, trong hỗn độn hư không.
Nhìn qua chỗ giọt tinh huyết của Thánh Thần kia biến mất, sắc mặt của Kim Dương Hoàng và năm vị Thánh Giả của Vạn Thú Thiên đều có chút âm trầm, trong lúc nhất thời bầu không khí đầy áp lực.
Bởi vì bọn họ biết, lần này Vạn Thú Thiên bọn họ có thể nói là bại đến cực kỳ thê thảm.
Thánh tộc vẻn vẹn chỉ là để một vị Thánh Giả trọng thương nhưng lại có thể lấy đi một giọt tinh huyết của Thánh Thần.
Đương nhiên, trong lòng mấy người Kim Dương Hoàng cũng minh bạch, bọn họ không phải là thua ở hôm nay, trong lần thí luyện này mà là ngay khi lần thí luyện đầu tiên trong Long Linh Động Thiên bắt đầu thì bọn họ đã thua rồi.
Không ngừng chiến đấu, không ngừng cung cấp sát khí giúp cho tinh huyết của Thánh Thần kia có thể sống sót được ở trong phong ấn.
Ông!
Mà đúng lúc này, trong hỗn độn hư không này đột nhiên có sóng chấn động hiện lên, tiến tới có vết nứt không gian hiện ra đến, trong một cái chớp mắt tiếp theo, có ba bóng người đạp không bay ra, uy áp cuồn cuộn tỏa ra từ trên ba người này lập tức khiến cho hỗn độn hư không đều chấn động kịch liệt.
Người đi đầu kia là một lão giả mặc áo gai, sắc mặt tường hòa, cầm trong tay thanh mộc trượng, đôi lông mày màu vàng từ khóe mắt rủ xuống tới.
Ở sau lưng lão giả thì là một nam một nữ, hai người đứng lui lại ở phía sau lão nhân có lông mi màu vàng kia tầm nửa bước chân, biểu lộ rõ địa vị kém hơn, chỉ có điều loại khí tức mênh mông phát ra từ trên người bọn họ lại còn mạnh hơn mấy người Kim Dương Hoàng một phần.
- Xem ra chúng ta vẫn là tới chậm.
Lão nhân có lông mi màu vàng đi qua vết nứt không gian, than nhẹ một tiếng, nói.
Mấy người Kim Dương Hoàng đưa mắt nhìn qua rồi đều dựng thẳng một tay ở trước ngực:
- Bái kiến Kim La Cổ Tôn.
Vị lão nhân có lông mi màu vàng này rõ ràng chính là người ngày đó từng đánh giá Chu Nguyên có tư chất thành Thánh Giả, một trong ba vị Cổ Tôn của Quy Khư Thần Điện, Kim La Cổ Tôn.
Sau đó, mấy người Kim Dương Hoàng lại tiếp tục gật đầu chào hỏi một nam một nữ ở phía sau Kim La Cổ Tôn:
- Huyền Long Đại Tôn, Linh Phượng Đại Tôn.
Hai người này chính là Thánh Giả của Huyền Long tộc cùng Linh Phượng tộc.
- Chuyện ở chỗ này Quy Khư Thần Điện đã biết được. Lúc trước, Thánh tộc có đại năng làm phép, trì hoãn tin tức các ngươi truyền ra, hơn nữa Thánh tộc có Thánh Giả gõ động giới bích, nhờ vào đó hấp dẫn sự chú ý của thần điện.
Kim La Cổ Tôn chậm rãi nói:
- Đợi đến khi chúng ta chạy đến thì đã chậm một bước.
Kim Dương Hoàng nhíu mày:
- Xem ra vì để kế hoạch hôm nay thành công, Thánh tộc đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Kim La Cổ Tôn lắc đầu, nói:
- Ngày đó, hạt nhân đã gieo xuống, hôm nay bọn họ chỉ là đến thu hoạch trái cây mà thôi.
Nghe thấy thế, Thánh Giả của Vạn Thú Thiên ở đây đều gượng cười. Lần này, Thánh Giả của Vạn Thú Thiên bọn họ có thể nói là mất hết mặt mũi rồi. Chỉ có điều chuyện này thật đúng là chẳng thể trách được ai, ngày đó nếu như bọn họ có thể phái hai vị Thánh Giả thăm dò Long Linh Động Thiên, chắc hẳn cho dù là tinh huyết của Thánh Thần kia cũng không có khả năng thực hiện ám chỉ.
- Kim La Cổ Tôn, Thánh tộc lấy đi giọt tinh huyết của Thánh Thần này làm gì? Chẳng lẽ nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn hay sao?
Vào lúc này, Huyền Long Đại Tôn kia mở miệng hỏi.
Kim La Cổ Tôn nói:
- Năm đó Thánh Thần bị ý chí của Tổ Long đánh trọng thương, Thần Thể bị hao tổn, tinh huyết tức thì bị phân chia ra đến cả trăm ngàn phần, trấn áp ở khắp các nơi trong Chư Thiên, mà Long Linh Động Thiên chỉ là một trong số đó mà thôi.
Ba vị Cổ Tôn của Quy Khư Thần Điện đều đã tồn tại từ rất lâu, thậm chí đã trải qua trận chiến diệt giới ở thời kỳ Viễn Cổ kia, cho nên bọn họ cũng coi là thấy tận mắt Thánh Thần kia bị tổn thương.
Nghe được lời nói của Kim La Cổ Tôn, mấy người Huyền Long Đại Tôn lập tức lặng lẽ thở dài một hơi, như thế xem ra, chỉ là một trong trăm ngàn, con số này vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng khác với vẻ mặt buông lỏng của mấy người Huyền Long Đại Tôn, lúc này, biểu cảm khuôn mặt già nua của Kim La Cổ Tôn lại càng thêm ngưng trọng, ông nói:
- Tinh huyết của Thánh Thần đã bị trấn áp rất lâu rồi nhưng tới tận bây giờ Thánh tộc mới bắt đầu tìm kiếm, thu hồi. Điều này nói rõ vị Thánh Thần kia đã bắt đầu chân chính thức tỉnh, mỗi một phần tinh huyết trở về thì thời gian khôi phục của ông ta sẽ rút ngắn hơn mà sau khi đến một mức độ nhất định, những tinh huyết từng bị trấn áp kia sẽ tự phá phong ấn, thoát khốn, trở về Thần Thể.
- Đến lúc đó, vị kia sẽ chân chính tái hiện trên thế gian.
Nghe xong suy đoán củaKim La Cổ Tôn, mấy người Huyền Long Đại Tôn lập tức cảm thấytrong lòng phát lạnh. Sau khi đạt đến cấp độ nhưbọn họ muốn nhỏ máu hồi sinh kỳ thật cũng không tính là chuyện quá mức thần dị, chỉ là nếu để quá lâu hoặc trong hoàn cảnh đặc thù thì đúng là vẫn không làm được. Còn tinh huyết của Thánh Thầnđã bị ý chí của Tổ Long trấn áp ngàn vạn năm mà vẫn còn có thể bảo trì bất diệt, chuyện này ngay cả bọn họ những Thánh Giả như bọn họ đều không làm được.
Đây cơ hồ đã là bất tử bất diệt.