Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 146: Đội Thánh Tích.

Chưa xác định
Chương 146: Đội Thánh Tích.

Phía dưới chân núi có một mảnh đất vô cùng trống trải. Thế nhưng bây giờ khu vực này lại cực kỳ sôi nổi đông đúc, rất nhiều người không ngừng tụ tập về đây. Đồng thời có thể thấy tại nơi xa còn có người không ngừng tới từ bốn phương tám hướng.

Cơ hồ nơi đây đã trở thành một điểm tụ tập.

Mà tại thời điểm khi Chu Nguyên chạy tới nơi này, hắn cũng bị số lượng người tụ tập ở đây làm cho kinh ngạc một chút. Từ khi tiến vào nơi Thánh Tích Chi Địa này thì đây còn là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy nhiều kiêu tử như vậy hội tụ vào một chỗ.

Chu Nguyên lặng lẽ không một tiếng động dung nhập vào trong đám người, sau đó cố gắng nghe ngóng những tin tức có liên quan tới con Nguyên thú có Tiểu Thiên Nguyên thuật kia.

Trải qua khoảng mười mấy phút đồng hồ liên tục nghe ngóng, Chu Nguyên đã có một sự hiểu biết đại khái. Dường như là có một tiểu đội gồm năm người gặp phải con Nguyên thú này ở bên trong núi sâu, trải qua một trận ác chiến, cuối cùng chỉ có một người may mắn sống sót mà chạy thoát.

Mà năm người này đều có thực lực ở cảnh giới Thiên Quan, thế nên có thể nói con Nguyên thú kia chắc chắn đã đạt tới cấp độ tứ phẩm, tức là so sánh ngang ngửa với cường giả cảnh giới Thái Sơ. Nếu như lại tính thêm việc nó có thể tu luyện Tiểu Thiên Nguyên thuật thì chỉ e sức chiến đấu của con Nguyên thú này càng thêm hung hãn.

Sau khi tin tức được truyền về đã lập tức hấp dẫn rất nhiều kiêu tử ở trong khu vực này tới đây. Dù sao thì trải qua một đoạn thời gian, tất cả mọi người cũng đã phát hiện ra bí mật rằng, trong cơ thể những nguyên thú ở nơi Thánh Tích Chi Địa này đều ẩn chứa một đạo nguyên khí cực kỳ tinh thuần, vô cùng có ích lợi đối với sự tu luyện của bản thân.

Mặc dù trước đó còn chưa có ai có thể chém giết loại nguyên thú có cấp độ cao tới tứ phẩm này, thế nhưng cũng không khó để có thể đoán được, một khi có người có thể may mắn đoạt được đạo nguyên khí tinh thuần ở bên trong thể nội của con nguyên thú tứ phẩm kia, thì thực lực bản thân của người đó tất nhiên sẽ tinh tiến một bước dài.

Thế nhưng vấn đề trước mắt là không hề dễ để có thể đối phó với con nguyên thú tứ phẩm có tu hành Tiểu Thiên Nguyên thuật kia. Dù sao thì thực lực của nó cũng có thể ngang ngửa với cao thủ cảnh giới Thái Sơ, trong khi tất cả mọi người ở đây về cơ bản đều chỉ có tu vi Thiên Quan cảnh. Với sự chênh lệch về mặt thực lực như thế này, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút liền sẽ bị con nguyên thú tứ phẩm này dùng một cái tát đập chết.

Thế nên mặc dù đã có không ít người hội tụ ở nơi này, thế nhưng cũng không có ai dám là người công kích trước tiên.

Đương nhiên điều càng quan trọng hơn chính là, nguyên thú tứ phẩm thì chỉ có một con, thế nên đồng nghĩa với việc chỉ có một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật, mà nguyên khí tinh thuần ở bên trong thể nội của nó cũng chỉ có một đạo mà thôi.

Trong khi đó nơi này lại có không ít kiêu tử hội tụ, từ đó hình thành cục diện sư nhiều cháo ít*, sau đó làm thế nào để phân chia?

*Sư nhiều cháo ít: ý chỉ việc lợi ích có ít mà số người cần nhận được lợi ích này lại có quá nhiều.

Tại thời điểm mà Chu Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ những điều này, thì bỗng nhiên có bạo động truyền đến từ sâu trong vùng tụ tập. Rất nhiều người đều lao người một cách hung mãnh về phương hướng phía tây. Chu Nguyên nghĩ nghĩ một chút, cũng đi thuận theo dòng người.

Tại trên bờ dốc cao phía tây đang có mấy người đứng một cách ngạo nghễ. Trong số đó Chu Nguyên vậy mà nhận ra hai người quen. Chính là vị thiếu thành chủ của Thánh Tích thành Tiêu Thiên Huyền cùng nữ nhân tên là Cổ Linh kia.

Còn có mấy người đứng ở phía sau lưng bọn họ, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kiêu ngạo. Nguyên khí quanh thân họ không ngừng phun trào thể hiện ra thực lực không tầm thường của chủ nhân chúng. Có thể nói đây đều là những người có thực lực nổi bật tại trong số những kiêu tử này.

-Chư vị, có thể nói việc gặp phải con nguyên thú có cấp độ tứ phẩm có tu hành Tiểu Thiên Nguyên thuật ở nơi đây cũng được coi là cơ duyên của chúng ta. Nếu như đã không có ai chịu công kích trước tiên, vậy thì Thánh Tích Đội chúng ta sẽ liên thủ săn giết vậy.

Bộ dáng Tiêu Thiên Huyền vô cùng ngọc thụ lâm phong, hắn đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía, mỉm cười mà nói:

-Nếu như có bằng hữu cùng chung chí hướng với chúng ta thì cũng có thể lựa chọn gia nhập Thánh Tích Đội của bọn ta. Thế nhưng muốn gia nhập cũng cần phải có điều kiện, đó là thực lực bản thân người đó phải đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ. Bởi lẽ những người có cảnh giới thấp hơn thì cho dù có đi theo cũng không thể nào ngăn cản được một đòn tấn công của con nguyên thú tứ phẩm kia.

*ngọc thụ lâm phong: cụm từ dành để chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài hoàn hảo, phong nhã hào hoa.

Lời này vừa thốt ra liền dẫn phát âm thanh xôn xao trầm thấp của đám người.

Tiêu Thiên Huyền cũng đã nói đến mức rất rõ ràng, con tứ phẩm nguyên thú kia là của Thánh Tích Đội bọn hắn. Nói cách khác, nếu như bọn hắn có thể săn giết thành công con nguyên thú tứ phẩm này, thì Tiểu Thiên Nguyên thuật cùng nguyên khí tinh thuần bên trong cơ thể nó đều thuộc về sở hữu của bọn hắn.

Cử động này có phần bá đạo, thế nhưng cũng không có ai có thể nói cái gì. Dù sao thì những người bình thường khác chỉ có muốn chết mới dám đi trêu chọc con nguyên thú tứ phẩm kia.

-Nói như ngươi, vậy chẳng phải là chúng ta chẳng kiếm được chút lợi ích nào hay sao? -Bất quá vẫn có người nói thầm ở bên dưới.

Tiêu Thiên Huyền đưa mắt ra hiệu cho Cổ Linh một chút, cô nàng này cũng cười một tiếng xinh đẹp, uyển chuyển mà nói:

-Con tứ phẩm nguyên thú này lãnh đạo rất nhiều đàn thú, những đàn thú này cũng có được vô số nguyên khí tinh thuần bên trong cơ thể. Thánh Tích Đội chúng ta sẽ chỉ phụ trách tiễu sát con nguyên thú tứ phẩm, còn về phần những con nguyên thú cấp độ thấp hơn sẽ do chư vị ở đây tới đối phó. Những nguyên khí thu được từ những con nguyên thú cấp thấp này cũng sẽ thuộc về các vị, ai có thể cướp được thì là của người đó.

-Không những vậy, những người có thực lực đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ cũng có thể suy xét gia nhập vào Thánh Tích Đội của chúng ta. Dù sao thì ở bên trong Thánh Tích Chi Địa này cũng không phải chỉ có duy nhất một con nguyên thú có mang Tiểu Thiên Nguyên thuật trong người. Sau khi săn giết thành công con nguyên thú này, chúng ta có thể tìm kiếm không ngừng những con có cùng cấp độ khác, đến lúc đó, tất cả những người gia nhập đều ít nhất có thể đạt được một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật.

Vừa nghe thấy lời nói này của Cổ Linh, một số kiêu tử có thực lực cường hãn cũng có chút đồng ý. Dù sao thì bọn họ cũng đã nhận ra, tại trong khu vực Thánh Tích Chi Địa này, ngoại trừ một số ít kiêu tử có thực lực đỉnh tiêm thì ai cũng không có cách nào có thể chỉ dựa vào thực lực một mình mà săn giết được những nguyên thú tứ phẩm có được Tiểu Thiên Nguyên thuật này.

Chu Nguyên chỉ là cười nhạt một tiếng, bọn người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh này quả thật là có chút tâm kế, vậy mà đã bắt đầu lôi kéo người khác gia nhập. Chỉ cần lần này bọn hắn có thể săn giết thành công con nguyên thú tứ phẩm kia, có thể tưởng tượng được Thánh Tích Đội này của bọn hắn sẽ nhanh chóng lớn mạnh. Đến lúc đó, dựa vào ưu thế về nhân số thì có thể nói bọn họ cũng đã có tư cách đứng ngang hàng với những kiêu tử đỉnh tiêm kia.

Đã có không ít người ở đây có suy nghĩ gia nhập vào Thánh Tích Đội. Dù sao thì chỉ cần gia nhập vào trong đó liền có thể mượn nhờ lực lượng của đội ngũ, từ đó liên hợp săn giết những nguyên thú có được Tiểu Thiên Nguyên thuật kia, nhờ vào đó cướp đoạt được Tiểu Thiên Nguyên thuật.

Chỉ đáng tiếc là yêu cầu gia nhập của Thánh Tích Đội cũng không thấp, ít nhất cũng phải đạt tới Thiên Quan cảnh hậu kỳ.

Bất quá tuy điều kiện có chút cao, nhưng vẫn luôn có một số người đạt được tiêu chuẩn này. Thế là từng người có thực lực Thiên Quan cảnh hậu kỳ cất bước đi về hướng mấy người Tiêu Thiên Huyền, Cổ Linh trong rất nhiều ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.

Mà hai người Tiêu Thiên Huyền và Cổ Linh khi nhìn thấy việc này thì liếc nhau, không nhịn được lộ ra nụ cười đầy đắc chí.

-Xem ra thì chủ ý của muội cũng không tệ lắm. -Tiêu Thiên Huyền thấp giọng cười nói.

Cổ Linh nghe vậy thì mỉm cười, nói:

-Ở trong Thánh Tích Chi Địa này có không ít cơ duyên, thế nhưng đối với những cơ duyên chân chính đỉnh cấp kia thì chỉ e chỉ có những kiêu tử mạnh mẽ nhất mới có năng lực tranh đoạt. Chúng ta kém bọn hắn một bước, thế nên cần phải mượn lực, chỉ cần Thánh Tích Đội của chúng ta lớn mạnh tới một trình độ nhất định thì ngay cả những kiêu tử đỉnh cao như mấy người Võ Hoàng kia cũng không thể làm gì được chúng ta

Tiêu Thiên Huyền vô cùng tán đồng mà gật đầu.

-Bất quá một khi Thánh Tích Đội trở nên lớn mạnh, huynh cần phải nhớ thực hiện chuyện mà huynh đã đáp ứng muội. -Trong con mắt hẹp dài của Cổ Linh loé lên một vòng hận ý.

Tiêu Thiên Huyền cười một tiếng, nói:

-Muội cứ việc yên tâm đi, sau khi Thánh Tích Đội đã đủ lớn mạnh thì việc đầu tiên mà ta làm chính là tìm kiếm tung tích của tên Chu Nguyên kia. Sau khi tìm tới sẽ trực tiếp bắt giữ hắn cho muội xử lí.

-Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên phế vật Dưỡng Khí cảnh mà thôi, lại chẳng có bối cảnh nào, nếu như có chết cũng không ai thèm để ý tới.

Cổ Linh nghe vậy mới gật đầu hài lòng. Tên Chu Nguyên này không chỉ giết chết đệ đệ của ả, hơn nữa còn cướp đi chí bảo của Cổ gia cô ta, quả thực là không thể tha thứ được.

Trên thực tế Cổ Linh cũng biết được những hành động mà Chu Nguyên đã làm ở Cổ gia, nhưng vậy thì đã sao?

Đối với loại phế vật chỉ có tu vi Dưỡng Khí cảnh này, thì cô ta chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn liền có thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.

Đứng ở bên trong đám người, ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy sự lạnh lùng mà nhìn một màn náo nhiệt này. Sau khi có thêm mấy vị cao thủ có thực lực đạt tới cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ gia nhập, thì thực lực của Thánh Tích Đội này bắt đầu trở nên cường hoành.

Nói không chừng, với loại đội hình như thế này thì thật đúng là có thể săn giết nguyên thú tứ phẩm thành công.

Ánh mắt Chu Nguyên có chút lấp lóe, hắn đưa mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh một chút, chợt cười một tiếng.

Dù sao thì hắn cũng đã kết xuống cừu oán đối với hai người này, có thể coi là địch nhân của nhau. Thế nên việc đứng trơ mắt mà nhìn thực lực của địch nhân phát triển lớn mạnh cũng không phải là phong cách làm việc của Chu Nguyên.

“Tiêu Thiên Huyền, Cổ Linh... Lúc trên hội đấu giá các ngươi đã lừa của ta chừng trăm vạn nguyên tinh, có phải đã đến thời điểm cũng nên đem chúng trả lại cho ta rồi hay không?”

Bình Luận (0)
Comment