Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 147: Huyền Trọng Nê.

Chưa xác định
Chương 147: Huyền Trọng Nê.

Thánh Tích Đội rất nhanh hoàn tất việc tổ kiến. Đội hình sau khi hoàn tất có thể coi như không tệ, có tới ròng rã ba mươi người, toàn bộ đều có thực lực Thiên Quan cảnh hậu kỳ. Tại thời điểm mà tất cả bọn hắn hội tụ vào cùng một chỗ thì tự phát ra một cỗ khí thế vô cùng hung hãn, làm cho rất nhiều người xung quanh lộ ra ánh mắt kính sợ.

Tên Tiêu Thiên Huyền kia cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, với đội hình như thế này thì dù cho có gặp phải cao thủ cảnh giới Thái Sơn thì bọn hắn cũng có thể liên thủ chống lại.

-Nếu như các vị đã lựa chọn gia nhập vào trong Thánh Tích Đội của chúng ta, vậy có thể coi tất cả đều là người một nhà. Nơi Thánh Tích Chi Địa này có rất nhiều cơ duyên tồn tại, chỉ cần chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực thì dù cho có đối mặt với ai, chúng ta cũng đều không cần phải kiêng kỵ. -Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn qua mọi người, mỉm cười nói.

Hắn vốn rất có khí độ, hơn nữa dù sao cũng là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành. Thân phận địa vị còn bày đặt ở đó, lời nói ra cũng coi như là có trọng lượng. Thế nên những người khác cũng không có phản bác đối với lời nói bao hàm sự tự cho mình là đội trưởng này của hắn.

Hoàn toàn chính xác thì Tiêu Thiên Huyền cũng có phần tư cách này.

-Ta cũng không cần phải nhiều lời nữa, mục tiêu thứ nhất của Thánh Tích Đội chúng ta sau khi được xây dựng chính là con nguyên thú tứ phẩm kia. Chúng ta bắt buộc phải giành chiến thắng trong trận chiến này ,có như thế mới có thể tạo dựng nên thanh danh của Thánh Tích Đội chúng ta.

Tiêu Thiên Huyền cũng không tiếp tục kéo dài nữa. Hắn cũng biết mặc dù bây giờ có thể lôi kéo được một chút người nổi bật, thế nhưng về sau có thể lưu những người này ở lại hay không thì còn phải dựa vào trận chiến đầu tiên này.

Chỉ cần giành được chiến thắng trong trận chiến này, hơn nữa còn phải thẳng một cách xinh đẹp hoàn mỹ, khi đó thanh danh của Thánh Tích Đội bọn hắn liền có thể truyền ra xa. Đến lúc đó liền có thể hấp dẫn càng nhiều người nổi bật gia nhập Thánh Tích Đội. Dưới sự tuần hoàn như vậy, đội ngũ của bọn hắn sẽ không ngừng lớn mạnh, mãi cho tới khi có thể sánh ngang với những kiêu tử đỉnh tiêm kia.

Cho nên sau khi tổng kết lại, Tiêu Thiên Huyền liền trực tiếp vung tay lên, thân hình lướt về phía trước. Thành viên của Thánh Tích Đội thấy thế cũng lập tức đuổi theo.

Hơn ba mươi vị cao thủ cảnh giới Thiên Quan cùng nhau lướt đi khiến cho nguyên khí chấn động mãnh liệt. Khí thế tỏa ra cũng có phần cường hãn.

Mà theo sự di chuyển của bọn hắn, rất nhiều người đang vây xem cũng lập tức đi theo, số lượng người đông như châu chấu. Rất nhiều người đều biết được bọn hắn vô phúc có thể nhận được con tứ phẩm nguyên thú cùng Tiểu Thiên Nguyên thuật kia. Nhưng phía dưới trướng nguyên thú tứ phẩm còn có đàn thú, nếu có thể mượn cơ hội này tiễu sát thì có thể coi đây là một thu hoạch không nhỏ.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua dòng người cuồn cuộn chảy về phía trước, ánh mắt hắn chớp lên, cũng là tụ hợp vào trong dòng người mà không gây nên bất kỳ một ai chú ý.

Số lượng lớn người tràn vào bên trong dãy núi, đầu người nhấp nhô trùng trùng điệp điệp. Những nơi đi qua thì đều đánh đâu thắng đó, không có con thú nào có thể chống cự.

Tại dưới sự càn quét hết sức mãnh liệt này, thì chỉ sau nửa canh giờ đoàn người đã đi tới khu vực sâu trong dãy núi.

Tiêu Thiên Huyền vô cùng hăng hái mà dẫn theo đội viên Thánh Tích Đội đứng tại trên một dốc núi, đưa mắt nhìn qua phía trước. Chỉ thấy ánh vào trong tầm mắt là một tòa sơn cốc vô cùng to lớn. Sơn cốc hiện ra màu đen bạc, không ngừng có cuồng phong cùng tiếng sấm truyền ra từ bên trong.

Lúc này tất cả những đàn thú vốn sinh sống ở bên ngoài sơn cốc đều đã bị thanh trừ sạch sẽ.

-Con Phong Lôi thú tứ phẩm kia sống ngay ở bên trong sơn cốc này. -Cổ Linh đưa mắt nhìn vào sâu bên trong thung lũng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kiêng dè. Dù sao thì đây cũng là một con nguyên thú tứ phẩm, nếu như không phải bọn hắn có nhiều người thì trên căn bản là không dám trêu chọc vào.

Mà lại còn chưa kể con tứ phẩm nguyên thú này còn tu hành Tiểu Thiên Nguyên thuật.

-Đội trưởng, nếu như con Phong Lôi thú kia mà thi triển Tiểu Thiên Nguyên thuật, thì chỉ e chẳng có ai trong chúng ta có thể ngăn cản được. -Có một tên đội viên Thiên Quan cảnh hậu kỳ đứng ở sau lưng Tiêu Thiên Huyền, mở miệng nói.

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu. Đừng nhìn bọn họ có nhiều người ,có tới hơn ba mươi vị cao thủ cảnh giới Thiên Quan hậu kỳ, nhìn qua thì có vẻ rất hùng vĩ, thế nhưng chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì rất có thể sẽ bị con Phong Lôi thú kia dùng một chiêu Tiểu Thiên Nguyên thuật trực tiếp diệt sát cả đoàn.

Tiêu Thiên Huyền nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, nói:

-Nếu con nguyên thú này thi triển Tiểu Thiên Nguyên thuật, tự ta sẽ có biện pháp đối phó.

Nhìn đến bộ dáng bình thản này của Tiêu Thiên Huyền, những người khác cũng thở phào âm thầm một hơi. Nếu như ý định của Tiêu Thiên Huyền là dùng mạng sống của mọi người để tiêu hao con nguyên thú này, vậy chỉ sợ là bọn hắn cũng không thể cùng chơi với hắn được.

Chẳng qua bây giờ xem ra thì Tiêu Thiên Huyền cũng không hổ là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành. Bản thân nắm giữ được một chút biện pháp cao minh.

-Chuẩn bị dẫn dụ con Phong Lôi thú Kia ra, mọi người làm việc theo kế hoạch. -Tiêu Thiên Huyền quay đầu phân phó, nói.

Có một người gật đầu đáp, sau đó lao về hướng sơn cốc một cách cẩn thận từng li từng tí.

Tại nơi rừng núi ở phía xa, Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn qua hành động của nhóm người này .Hắn biết bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp để động thủ...

“Tiêu Thiên Huyền, để ta chống mắt lên coi, xem rốt cuộc thì ngươi có những thủ đoạn gì...”

Rống!

Ngay tại lúc mà tên đội viên kia của Thánh Tích Đội tiếp cận sơn cốc, thì đột nhiên có một tiếng thú gào vô cùng táo bạo truyền ra từ bên trong. Tiếng rống vang rền như sấm khiến cho toàn bộ sơn cốc đều chấn động kịch liệt.

Sắc mặt của tên đội viên có thực lực tại Thiên Quan cảnh hậu kỳ này trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt, hắn vội vàng quay đầu liền chạy mà không có một chút do dự nào.

Hưu!

Bất quá, ngay tại lúc mà hắn mới quay người, phảng phất là có một đạo lôi quang bắn một cách mãnh liệt đi ra từ bên trong sơn cốc. Chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện ở sau lưng người kia. Ngay sau đó có một bóng đen bao phủ xuống, một đôi móng vuốt của loài thú được quấn quanh bởi lôi quang đập hung hăng vào trên thân tên đội viên kia của Thánh Tích Đội.

Ầm!

Một thanh âm trầm thấp vang lên, tên đội viên kia trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn thẳng xuống đất như là đạn pháo. Sự va chạm khiến cho mặt đất bị nện ra một cái hố sâu, không biết rõ sự sống chết của người kia như thế nào.

Rống!

Mà vào lúc này, mọi người cũng đã có thể thấy rõ ràng được bóng đen kia là cái gì. Chỉ thấy đây là một con thú vô cùng to lớn, chân cưỡi lôi quang. Nó cao ước chừng hơn mười trượng, thân thể đứng thẳng, cái đầu có hình dáng giống như đầu trâu mang màu xanh. Trên khắp thân của nó thể được quấn quanh bởi lôi quang. Mỗi một nhịp hít thở đều phun ra nuốt vào cuồng phong.

Đây chính là con tứ phẩm nguyên thú kia -Phong Lôi thú.

Nguyên khí dao động vô cùng cuồng bạo ,tưởng như là sấm nổ, từng luồng từng luồng nguyên khí truyền tới từ bên trong thể nội của nó chấn động hư không xung quanh lay động kịch liệt.

Uy thế hung hãn kinh người của nó tràn ngập mà ra.

Ánh mắt tất cả mọi người đang đứng ở nơi xa đều không nhịn được biến đổi, một số người càng là không tự chủ được mà lùi lại phía sau. Dù sao thì uy thế của nguyên thú tứ phẩm cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể tiếp nhận được.

Vào lúc này sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền cũng đồng dạng trở nên ngưng trọng, thế nhưng hắn cũng không có lùi bước mà nắm lại bàn tay một cái, đột nhiên một thanh trường mâu màu đỏ sậm xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

Dường như là có dung nham đang không ngừng nhỏ xuống từ trên trường mâu, khiến cho toàn thân trường mâu đều mang theo màu xích hồng. Tại thời điểm nắm chặt cây trường mâu này, khí thế của Tiêu Thiên Huyền không ngừng được tăng lên.

-Đó chính là Hỏa Ma Thương của Thánh Tích thành, là một món thượng phẩm Huyền Nguyên binh. Không nghĩ tới bảo vật như vậy cũng nằm trong tay của Tiêu Thiên Huyền.

-Cũng chỉ có thượng phẩm Huyền Nguyên binh mới có thể có khả năng tạo thành thương tổn đối với con Phong Lôi thú tứ phẩm này.

...

Có tiếng bàn luận trầm thấp vang lên xôn xao ở giữa rừng núi.

Khí thế của Tiêu Thiên Huyền đột nhiên tăng vọt khiến cho các đội viên khác của Thánh Tích Đội lấy lại tinh thần, lúc này tất cả đều cắn răng một cái lấy ra binh khí của mình. Nguyên khí lập tức phun trào xung quanh, cẩn thận nhìn lại thì thình lình phát hiện, tất cả binh khí đều được xếp vào cấp độ Huyền Nguyên binh.

Từng đạo khí tức vô cùng lăng lệ dâng lên cũng dẫn tới sự chú ý của con Phong Lôi thú kia. Lúc này phong lôi quanh quẩn ở quanh thân nó càng thêm cuồng bạo.

Rống!

Nó gào thét lên một tiếng, chân đạp phong lôi, hóa thành một đạo lôi quang bắn thẳng trực tiếp về hướng Tiêu Thiên Huyền. Nó cũng đã nhận ra tựa hồ mục tiêu này chính là kẻ có uy hiếp lớn nhất đối với nó.

Ầm ầm!

Sự trùng sát của nguyên thú tứ phẩm mang theo uy thế vô cùng kinh khủng. Phong lôi cuồn cuộn vô cùng hung hãn, không khí xung quanh không ngừng nổ tung.

Tiêu Thiên Huyền đưa mắt nhìn qua Phong Lôi thú đang xông đến với khí thế vô cùng hùng hổ, nhưng lại không có một chút kinh hoàng nào cả. Ngược lại hắn bình tĩnh vung bàn tay lên, khiến cho tất cả mọi người nhanh chóng tản ra, về phần mình thì hắn vẫn đứng ở tại chỗ không động đậy.

Lôi quang gào thét mà đến, đánh trúng trực tiếp vào chỗ đỉnh núi mà Tiêu Thiên Huyền đang đứng.

Đông!

Vào lúc này cả ngọn núi đều sụp đổ xuống. Có thể nói sự va chạm của con Phong Lôi thú đã đạt đến trình độ khiến cho trời long đất lở.

Hưu!

Thân ảnh của Tiêu Thiên Huyền lại bay thẳng lên trên, cùng lúc đó, bàn tay hắn nắm lại một cái. Tất cả mọi người nhìn thấy có một đạo nê quán xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Trên nê quán có khắc rất nhiều đường vân huyền ảo.

*Nê quán: bùn đất.

Nê quán trong tay Tiêu Thiên Huyền trút xuống một cách mạnh mẽ, lập tức có một lượng lớn bùn nhão màu vàng đậm giáng xuống từ trên trời, đều rơi vào thân thể cao lớn của con Phong Lôi thú kia.

Bùn nhão vừa tiếp xúc với thân thể của Phong Lôi thú liền nhanh chóng ngưng kết lại, mà lại tựa hồ loại bùn nhão này nặng nề vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã đem con Phong Lôi thú này đè chậm lại tốc độ, không ngừng rơi xuống dưới.

Rống rống!

Phong Lôi thú gào thét lên một tiếng vô cùng cuồng bạo, phong lôi không ngừng quấn quanh ở trên thân thể nó, chấn vỡ tất cả bùn nhão đang bao bọc lấy nó. Thế nhưng một khi những bùn nhão này bị chấn nát, lại lập tức tụ tập trở lại, phảng phất như vô cùng vô tận.

Chỉ trong nháy mắt vô cùng ngắn ngủi, thủ đoạn mà Tiêu Thiên Huyền thi triển ra đã có thể hạn chế được ưu thế lớn nhất của Phong Lôi thú, đó chính là tốc độ.

Chu Nguyên nhìn thấy một màn này thì ánh mắt ngưng tụ lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng một chút, nói thầm:

-Tựa hồ những bùn nhão kia... chính là Huyền Trọng Nê?

Huyền Trọng Nê là một loại nguyên bảo, để có thể luyện chế ra nó cũng rất không dễ dàng. Bởi vậy nó có giá trị vô cùng cao, hơn nữa lại chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.

Những Huyền Trọng Nê mà tên Tiêu Thiên Huyền này sử dụng có giá trị ít nhất là mấy chục vạn nguyên tinh.

Một khi bất cứ thứ gì bị nhiễm phải thứ bùn này, thì thân thể sẽ nặng nề tựa như bị cả một tòa núi thái sơn đè ép lên, hơn nữa còn nhất định phải không ngừng thôi động nguyên khí bên trong thể nội chấn vỡ những bùn nhão này. Không phải vậy thì bùn đất sẽ tích tụ càng ngày càng nhiều, sớm muộn sẽ bao phủ lại toàn bộ thân thể, hóa thành một toà lao tù bằng đất.

-Thật đúng là tên này đã có sự chuẩn bị đầy đủ, nói không chừng... quả thật có khả năng con Phong Lôi thú này sẽ bị hắn săn giết thành công...

Chu Nguyên lẩm bẩm, chợt, hắn lại cười một tiếng nhẹ nhàng.

Bởi lẽ Chu Nguyên cũng vô cùng vui lòng mà nhìn thấy loại cục diện này. Không phải vậy một khi con Phong Lôi thú kia quá mạnh mà tiến hành đồ sát thì quả thật là không thú vị chút nào. Bây giờ Chu Nguyên chính đang muốn bọn hắn ngao cò tranh nhau, tên ngư ông núp trong bóng tối là hắn mới có thể tùy thời mà đắc lợi*.

*xuất phát từ câu ngạn ngữ ‘Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’: hình ảnh ẩn dụ để chỉ hai bên tranh giành lợi ích với nhau, nhưng cuối cùng được lợi lại là người bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment