Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Khi nhìn thấy Chu Nguyên hiện thân, bốn kẻ săn đan không chút do dự bỏ chạy.
Mặc dù trong hai năm này, danh tiếng của Chu Nguyên đã dần hạ xuống, nhưng phải biết ở hai năm trước đó, hắn đã có chiến tích chém giết được Ngụy Pháp Vực, đừng nói là sau hai năm, thần hồn của hắn đã bước vào Du Thần cảnh…
Nói cách khác, sức mạnh thần hồn của hắn đã đủ để đối chọi với cường giả Pháp Vực.
Đây không phải là tồn tại mà bọn hắn có thể chống chịu được.
Những kẻ săn đan này tham lam tàn nhẫn, nhưng cũng biết xem thời thế.
- Nếu đã lựa chọn làm nghề này, vậy cũng nên hiểu, chọc tới người không nên chọc, thì sẽ phải trả cái giá gì rồi chứ?
Chu Nguyên hững hờ nhìn bốn người chạy trốn, ánh mắt chợt khóa chặt một người, duỗi ra ngón tay, điểm một cái.
Trong nháy mắt khi ngón tay hắn điểm ra, chỉ thấy tên cường giả Ngụy Pháp Vực đang chạy trốn kia trực tiếp ngừng lại, bởi vì hư không bốn phía của hắn đã bị lực lượng thần hồn giam cầm.
Hắn liên tục gầm thét, cố gắng dùng Ngụy Pháp Vực của tự thân để chống lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng.
Lực lượng thần hồn kinh khủng trút xuống, trực tiếp nghiền nát vòng Ngụy Pháp Vực kia, sau đó đảo qua thân thể tên cường giả Ngụy Pháp Vực kia. Chỉ thấy tên cường giả Ngụy Pháp Vực này vốn đang giãy dụa đột nhiên dừng lại, mặc dù ngoài thân thể không có chút tổn thương nào, nhưng thần hồn trong cơ thể hắn lại đã bị nghiền nát sạch sẽ.
Sinh cơ mất hết.
Chu Nguyên vừa tiêu diệt tên Ngụy Pháp Vực này, ba kẻ săn đan khác thấy thế thì liều mạng chạy nhanh hơn.
- Rống!
Nhưng vào lúc này, ở một phương hướng nào đó, một tiếng thú gầm đột nhiên truyền tới. Sau một khắc, hư không vặn vẹo, hóa thành một cái lỗ đen. Lỗ đen mở ra, nuốt chửng một tên cường giả Ngụy Pháp Vực vào bên trong.
Lỗ đen xoay tròn, cuối cùng có một con thú nhỏ nhảy ra, đồng thồi nuốt lấy cái lỗ đen kia.
- Li!
Cùng lúc đó, ở một phương hướng khác, có tiếng phượng hót vang lên, sau một khắc, hư không vỡ nát, một màn linh vũ màu vàng tràn ra, bao phủ kẻ săn đan Ngụy Pháp Vực kia vào bên trong.
Kẻ săn đan này cũng cố gắng phản kháng, thậm chí ngay cả Ngụy Pháp Vực cũng gọi ra. Nhưng hắn lại đánh giá thấp lực lượng ẩn chứa trong những cây linh vũ màu vàng này, chỉ thấy trên từng cây linh vũ có từng ngọn lửa vàng nóng bỏng không gì sánh được, từng cây linh vũ xẹt qua, Ngụy Pháp Vực đã có dấu hiệu bị đốt cháy.
Đến cuối cùng khi Ngụy Pháp Vực sắp sửa tan vỡ, một cây linh vũ đột nhiên xuyên thủng thân thể kẻ săn đan kia, đốt cháy hắn thành tro tàn.
Trong khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy một làn váy đỏ bước ra từ hư không, một dung nhan tuyệt mỹ, mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo nhìn về phía này.
- Võ Đế Chi Cơ… - Tử vong bao phủ tới, che lấy tiếng nói thì thào cuối cùng của hắn.
Tên người săn đan sau cùng cảm ứng được đồng đội đều đã chết, biết lần này khó sống, thế là vốn đang chạy trốn đột nhiên ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn hư không phía trước. chỉ thấy ở nơi đó có một tên nam tử, thân thể thẳng tắp bước ra, trong bàn tay còn có một viên quang toa xoay chầm chậm. Trên quang toa có hắc mang quỷ dị không ngừng phun ra nuốt vào, làm cho người ta rùng mình.
- Thôn Phệ Chi Tử, Triệu Mục Thần… - Tên săn đan kia run rẩy nói.
- Đám giun dế chui rúc trong rãnh nước bẩn như các ngươi, cũng dám động đến người của chúng ta à? Bị bùn thối nhét đầy mắt rồi sao? – Triệu Mục Thần lạnh lẽo nhìn xuống, nói.
Kẻ săn đan không trả lời, chỉ bộc phát nguyên khí toàn thân, dòn lũ cuồn cuộn xuyên qua hư không, lao về phía Triệu Mục Thần.
Triệu Mục Thần nhìn thấy thế công tràn đầy tử chí kia, mặt không cảm xúc, quang toa màu đen lóe lên một cái rồi biến mất.
Hư không trước mặt vỡ nát, trong thế công bàng bạc có ẩn giấu một thanh trường thương đen kịt, đâm thẳng mi tâm Triệu Mục Thần mà đi.
Mũi thương đến gần, nhưng Triệu Mục Thần lại không trốn không né.
Cuối cùng, mũi thương lao tới khoảng cách một tấc trước mi tâm Triệu Mục Thần thì đột nhiên ngưng lại.
Mà tên người săn đan kia lại gian nan cúi đầu, chỉ thấy ở lồng ngực mình, có một cây quang toa màu đen xuyên qua, ánh sáng đen nhanh chóng lan tràn, những nơi đi qua, huyết nhục đều tan rã…
Triệu Mục Thần duỗi ra ngón tay, đẩy mũi thương trước mặt, sau đó há miệng hút nhẹ môt cái.
Hắc mang lan tràn, cuốn theo thân thể tên người săn đan kia, hóa thành một chất lỏng màu đen, cuốn vào trong bụng Triệu Mục Thần.
-------------------------------
Chu Nguyên cảm thấy sinh cơ ba tên người săn đan biến mất, mới quay đầu, nhìn nữ hài thanh lệ kia, nói:
- Không sao chứ?
Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên một lúc, chợt cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Sao Điện hạ đột nhiên tới đây?
- Võ Dao nhận được tin tức, chạy đến nói cho ta biết, sau đó ta lập tức tới đây, cũng may còn kịp.
Chu Nguyên thở phào một hơi, chợt nói với vẻ trách cứ:
- Hư không Hỗn Độn vốn nhiều nguy hiểm, sao muội lại dám ra ngoài một mình?
Tô Ấu Vi nhếch nhếch môi đỏ, mỉm cười gật đầu, nói:
- Là do ta không cẩn thận, Điện hạ nói phải!
Lúc này Võ Dao cũng đi tới, nghe thấy lời nói của nàng, nhịn không được nói:
- Dáng vẻ nhu thuận nghe theo này của muội chẳng giống Tô Ấu Vi mà ta quen biết gì cả.
Tô Ấu Vi cười nói:
- Đó là bởi vì Điện hạ nói đúng mà. Lần này ta ra ngoài một mình, đúng là rất bất cẩn, lại còn liên lụy mọi người phải ra ngoài tìm.
Vừa nói, nàng vừa nhìn Chu Nguyên, có thể thấy, kể từ lúc Chu Nguyên xuất hiện thì tâm tình của Tô Ấu Vi trở nên tốt hơn rất nhiều.
Võ Dao thấy cảnh này, trong lòng không còn gì để nói, chỉ có thể thầm lắc đầu:
“Không còn thuốc chữa nữa rồi!”
Chu Nguyên bị Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm đến mức có chút mất tự nhiên, chỉ có thể ho một tiếng, nói:
- Muội tạm nghỉ ngơi khôi phục lại sức, sau đó lại cùng chúng ta trở về.
Tô Ấu Vi gật nhẹ đầu, sau đó nhắm mắt bắt đầu chữa thương.
Chu Nguyên thì xoay người, quan sát xung quanh, đề phòng tập kích.
Lúc này, đỉnh đầu hắn đột nhiên vặn vẹo, Thôn Thôn nhảy ra rơi vào trên đầu hắn, mà theo sau là Triệu Mục Thần cũng hiện thân, không biết lấy ở đâu ra một cây đùi nướng vàng giòn, đưa cho Thôn Thôn, nói:
- Đại nhân muốn ăn sao?
Thôn Thôn há miện hút một cái, liền nuốt cả cây đùi vào trong bụng, sau đó nhìn Triệu Mục Thần với ánh mắt khen ngợi.
Chu Nguyên:
- …
Hắn cũng không có hơi sức mà để ý tới hai tên dở hơi này, quay đầu nhìn về phía Võ Dao, nói:
- Trước đó có tin tức nói rằng khu vực này có dấu vết của Thánh tộc?
Võ Dao gật đầu nói:
- Nhưng tin tức này lại khá mập mờ. Về sau Chư Thiên thành cũng đã từng kiểm tra bên này, ngay cả Thánh Giả cũng từng ra tay, nhưng cuối cùng cũng chưa từng phát hiện ra điều gì, thế là chỉ có thể tạm thời gác lại.
- Có lẽ tin tức kia chỉ là nhầm lẫn.
Chu Nguyên trầm ngâm nói:
- Mặc kệ thế nào cũng không nên dừng lại lâu. Chờ Ấu Vi khôi phục một chút, chúng ta liền lập tức rời đi.
Võ Dao gật đầu đồng ý.